1 00:00:18,280 --> 00:00:20,760 Nếu có thể gặp lại chính mình ngày hôm đó, 2 00:00:21,320 --> 00:00:24,120 tôi sẽ nói với bản thân về hậu quả của việc này. 3 00:00:26,640 --> 00:00:31,280 Một tích tắc có thể quyết định phần còn lại của cuộc đời bạn. 4 00:00:35,320 --> 00:00:38,560 Điều tôi đã làm năm 16 tuổi khiến tôi sợ hãi. 5 00:00:40,960 --> 00:00:44,440 Và tôi sẽ luôn phải mang gánh nặng của một kẻ giết người. 6 00:00:47,120 --> 00:00:54,120 MỖI NĂM CÓ HƠN 20.000 VỤ GIẾT NGƯỜI XẢY RA Ở MỸ 7 00:00:55,840 --> 00:01:00,840 KHOẢNG 1.000 VỤ TRONG SỐ NÀY ĐƯỢC THỰC HIỆN BỞI NGƯỜI DƯỚI 18 TUỔI 8 00:01:02,080 --> 00:01:07,760 ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN VỀ TÙ NHÂN SỐ 40647 9 00:01:10,920 --> 00:01:14,480 Tôi đã ở tù được 27 năm rưỡi. 10 00:01:17,280 --> 00:01:19,600 Tôi có thấy mình đáng được ra tù không? 11 00:01:20,120 --> 00:01:20,960 Không. 12 00:01:22,600 --> 00:01:25,240 Nhưng tôi có muốn nhận được một cơ hội 13 00:01:25,320 --> 00:01:29,480 được là một người tốt hơn và không chỉ mang cái tiếng như thế này? 14 00:01:30,360 --> 00:01:31,480 Có, chắc chắn rồi. 15 00:01:35,240 --> 00:01:37,520 Tôi nghĩ ta đều có thể trở nên nguy hiểm. 16 00:01:38,040 --> 00:01:40,400 Họ nói: "Mày là đồ quái vật". 17 00:01:41,440 --> 00:01:43,400 Tôi không ngồi đây và nói mình vô tội. 18 00:01:43,880 --> 00:01:46,120 Tôi vừa giết người một cách lạnh lùng. 19 00:01:46,200 --> 00:01:49,200 TÔI LÀ KẺ SÁT NHÂN 20 00:01:51,840 --> 00:01:56,440 NHỮNG CUỘC ĐỜI BỊ ĐÁNH CẮP 21 00:02:06,680 --> 00:02:11,280 NHÀ TÙ BANG MONTANA, MONTANA 22 00:02:14,160 --> 00:02:15,560 Tôi sẽ đeo từ phía sau. 23 00:02:16,440 --> 00:02:18,040 Nó sẽ choàng qua đầu anh. 24 00:02:25,600 --> 00:02:31,520 NĂM 1997, HIGINIO GONZALEZ BỊ KẾT ÁN TÙ CHUNG THÂN 25 00:02:31,600 --> 00:02:34,400 VÌ PHẠM TỘI GIẾT NGƯỜI Ở TUỔI 16 26 00:02:36,520 --> 00:02:38,960 Khi còn trẻ như vậy, bạn không hiểu 27 00:02:39,920 --> 00:02:44,920 những hậu quả của điều mà bạn đã làm cho tới khi bạn lớn hơn. 28 00:02:45,000 --> 00:02:49,200 Mất rất lâu tôi mới có thể nhìn nhận sự việc từ một góc nhìn khác, 29 00:02:49,720 --> 00:02:51,720 từ góc nhìn của gia đình anh ấy, 30 00:02:51,800 --> 00:02:55,600 và đó là điều khó khăn nhất với tôi, và giờ vẫn vậy. 31 00:03:10,920 --> 00:03:12,520 Tôi sinh ở Lovell, Wyoming. 32 00:03:12,600 --> 00:03:16,520 Tôi biết tôi đã ở đó một thời gian ngắn khi mẹ tôi học đại học. 33 00:03:16,600 --> 00:03:20,840 Bọn tôi chuyển từ Wyoming đến Washington, nơi tôi dành phần lớn tuổi thơ. 34 00:03:23,400 --> 00:03:27,800 Đó là một tuổi thơ bình thường khi nhìn từ ngoài vào, 35 00:03:27,880 --> 00:03:29,520 từ góc nhìn của người khác. 36 00:03:30,880 --> 00:03:33,400 Mẹ tôi làm việc với mọi đứa trẻ trong khu phố. 37 00:03:35,160 --> 00:03:38,000 Bà sẽ đưa đón và dạy dỗ bọn tôi về đúng sai. 38 00:03:39,120 --> 00:03:41,920 Bọn tôi luôn phải chịu trách nhiệm nếu làm sai. 39 00:03:51,880 --> 00:03:53,760 Nhưng bố tôi thì khác. 40 00:03:56,440 --> 00:04:00,120 Ông ấy là kẻ bạo hành về thể xác, tinh thần và cảm xúc. 41 00:04:04,240 --> 00:04:07,440 Tôi còn nhớ, khi tôi bảy hay tám tuổi, ông ấy đánh tôi 42 00:04:07,520 --> 00:04:09,720 đến nỗi tôi phải nghỉ học ba tuần. 43 00:04:11,120 --> 00:04:16,560 Mẹ tôi phải chịu đựng nhiều, mà mẹ đã ở lại, vì mẹ yêu bố tôi. 44 00:04:21,480 --> 00:04:23,560 Mà mỗi khi bố tôi lên cơn bạo hành, 45 00:04:23,640 --> 00:04:27,320 bọn tôi sẽ đi giày trong lúc ngủ, để luôn sẵn sàng bỏ chạy. 46 00:04:30,640 --> 00:04:33,720 Giờ nhìn lại, chuyện đó khá khủng khiếp, biết chứ? 47 00:04:34,240 --> 00:04:37,360 Khi phải làm thế để cảm thấy mình được an toàn. 48 00:04:43,600 --> 00:04:46,200 NĂM TÁM TUỔI, HIGINIO PHÁT HIỆN RA 49 00:04:46,280 --> 00:04:49,640 BỐ MÌNH CÓ DÍNH LÍU ĐẾN MỘT BĂNG ĐẢNG BUÔN MA TÚY 50 00:04:52,520 --> 00:04:57,240 Bố tôi buôn ma túy. Ông ấy giấu mẹ tôi khá kỹ. 51 00:04:59,680 --> 00:05:02,480 Mà có lần tôi vào nhà vệ sinh, tôi đi vào đó, 52 00:05:02,560 --> 00:05:06,320 và bố tôi có rất nhiều, và giờ tôi đã biết là hàng cân cocain. 53 00:05:08,560 --> 00:05:12,680 Bố tôi là thợ máy lành nghề. Nên bọn tôi nghĩ ông kiếm tiền từ việc đó. 54 00:05:12,760 --> 00:05:15,360 Tôi chắc chắn các anh tôi biết nhiều hơn tôi, 55 00:05:15,440 --> 00:05:19,960 mà sau này tôi biết chắc bố tôi đã làm gì để kiếm được số tiền như vậy. 56 00:05:23,080 --> 00:05:26,800 Dần dần, các anh tôi cũng bắt đầu sống theo kiểu băng đảng. 57 00:05:27,320 --> 00:05:30,040 Bạn biết đó, tiếp bước bố tôi. 58 00:05:30,920 --> 00:05:32,080 Và là con út, 59 00:05:32,160 --> 00:05:35,320 tôi nghĩ ở với các anh sẽ an toàn nhất cho tôi. 60 00:05:36,720 --> 00:05:39,560 Nhưng lớn lên trong lối sống đó khi còn quá trẻ 61 00:05:39,640 --> 00:05:41,360 là một việc khá đau lòng. 62 00:05:43,680 --> 00:05:47,640 Tôi nhớ, hình như vào năm 12 tuổi, tôi đang đứng ở một góc phố 63 00:05:47,720 --> 00:05:49,960 với một người bạn của gia đình, 64 00:05:50,560 --> 00:05:53,120 thì có người đến bắn anh ấy vào mặt. 65 00:05:58,000 --> 00:06:02,120 Sau đó, mẹ tôi quyết định đưa bọn tôi đi khỏi Washington, 66 00:06:02,200 --> 00:06:03,320 xa khỏi bố tôi. 67 00:06:07,600 --> 00:06:13,600 NĂM 1992, MẸ CỦA HIGINIO BỎ CHỒNG VÀ ĐƯA CÁC CON ĐẾN MONTANA 68 00:06:20,000 --> 00:06:23,640 Bọn tôi tới Billings, và ngay lập tức nhận ra sự khác biệt. 69 00:06:24,360 --> 00:06:28,160 Nó không phải thành phố lớn, và mẹ nói: "Từ giờ ta sẽ ở đây". 70 00:06:28,240 --> 00:06:31,280 Mẹ bảo bọn tôi: "Để tách các con khỏi những thứ đó". 71 00:06:31,360 --> 00:06:34,360 Đó là kế hoạch của mẹ. Mẹ đã nghĩ chuyện sẽ như vậy, 72 00:06:34,440 --> 00:06:36,440 mà không hẳn là được như vậy. 73 00:06:41,280 --> 00:06:45,360 BỐ CỦA HIGINIO THEO GIA ĐÌNH TỚI MONTANA 74 00:06:45,440 --> 00:06:51,840 ÔNG TA MUA MỘT CĂN NHÀ GẦN ĐÓ VÀ BẮT ĐẦU BUÔN BÁN MA TÚY 75 00:06:54,520 --> 00:06:57,640 Việc bố tôi làm lan truyền rất nhanh, bạn biết chứ? 76 00:06:58,160 --> 00:07:01,560 Vì tôi kính trọng bố, và thấy có tiền, như vậy là đủ. 77 00:07:01,640 --> 00:07:04,160 Tôi nghĩ: "Có lẽ mình cần làm việc này". 78 00:07:04,680 --> 00:07:08,480 Và phải, nó đã trở thành tiêu chuẩn cho tôi và các anh tôi. 79 00:07:09,840 --> 00:07:12,520 Bố tôi dạy bọn tôi sống trên đường phố. 80 00:07:13,200 --> 00:07:17,560 Phá khóa xe, trộm dàn âm thanh, và bọn tôi bắt đầu đánh lộn. 81 00:07:19,440 --> 00:07:22,400 Tôi nhớ lần đầu đánh nhau ở trường và bị đuổi học. 82 00:07:22,480 --> 00:07:25,280 Rồi tôi còn bị buộc tội hành hung. 83 00:07:26,480 --> 00:07:30,600 Đó thực sự là lần đầu tôi gặp rắc rối với pháp luật. 84 00:07:33,920 --> 00:07:36,040 HIGINIO BỊ KẾT TỘI HÀNH HUNG 85 00:07:36,120 --> 00:07:39,520 VÀ ĐÃ Ở TRONG CƠ SỞ CẢI HUẤN THANH THIẾU NIÊN BA THÁNG 86 00:07:39,600 --> 00:07:45,120 KHI ĐÓ ANH TA 13 TUỔI 87 00:07:47,280 --> 00:07:51,600 Ra khỏi trại cải huấn cũng là lúc mọi chuyện đi quá xa với tôi. 88 00:07:53,400 --> 00:07:54,840 Tôi đã tới sống với bố. 89 00:07:55,640 --> 00:08:01,200 Ông bắt đầu đưa cho tôi rất nhiều cần sa, cocain và ma túy đá, 90 00:08:01,280 --> 00:08:03,640 và nói: "Đây, con làm gì thì làm". 91 00:08:04,240 --> 00:08:06,040 Nên tôi bắt đầu bán ma túy đá. 92 00:08:07,360 --> 00:08:11,480 Mục đích của tôi chỉ là kiếm tiền vì đó là công việc mà bố tôi làm. 93 00:08:12,520 --> 00:08:16,720 Mà một đứa 14, 15 tuổi không nên nghe điện thoại của những kẻ luôn đòi ma túy. 94 00:08:17,440 --> 00:08:20,720 Tôi không nhận ra là nó còn dẫn đến chuyện tồi tệ hơn. 95 00:08:26,200 --> 00:08:29,160 Tôi quen một vài cô gái trạc tuổi tôi. 96 00:08:30,560 --> 00:08:33,440 Họ bắt đầu lui tới, nhờ tôi kiếm đá cho họ. 97 00:08:37,240 --> 00:08:41,320 Tôi còn nhớ một hôm, họ ghé qua, và một cô gái đang khóc. 98 00:08:41,400 --> 00:08:46,200 Tôi kiểu: "Có chuyện gì vậy?" Cô ấy nói: "Bố tôi đánh tôi, và dọa sẽ giết tôi". 99 00:08:46,280 --> 00:08:48,400 Cô ấy nói: "Giúp bọn tôi đi xa nhé?" 100 00:08:48,920 --> 00:08:52,120 Tôi biết sống trong tình cảnh như vậy là thế nào. 101 00:08:52,200 --> 00:08:53,520 Nên tôi đáp: "Được. 102 00:08:53,600 --> 00:08:56,560 Tôi có thể giúp nếu các cậu thực sự muốn thế. 103 00:08:56,640 --> 00:09:00,520 Và họ nói: "Này, cậu sẽ giúp bọn tôi chi trả mọi thứ chứ?" 104 00:09:01,120 --> 00:09:02,080 Tôi nói: "Không". 105 00:09:03,840 --> 00:09:09,440 Họ nói: "Có một cửa hàng tiện lợi gần nhà bọn tôi. Cậu có thể vào đó cướp. 106 00:09:09,520 --> 00:09:12,640 Họ vẫn khóc và nói: "Giúp bọn tôi được chứ?" 107 00:09:13,520 --> 00:09:15,600 Nên tôi nói: "Được, tôi sẽ giúp". 108 00:09:25,040 --> 00:09:27,000 TỐI NGÀY 22 THÁNG TƯ NĂM 1996, 109 00:09:27,080 --> 00:09:31,760 HIGINIO VÀ HAI CÔ GÁI CÙNG LÊN XE TỚI CỬA HÀNG TIỆN LỢI 110 00:09:47,120 --> 00:09:49,840 Bọn tôi tấp vào phía sau một tòa nhà nhỏ. 111 00:09:51,080 --> 00:09:53,560 Một trong hai cô gái đưa tôi một khẩu súng. 112 00:09:54,600 --> 00:09:57,960 Đó là một khẩu súng lục Ruger 22 ly cũ. 113 00:09:58,040 --> 00:10:01,200 Và tôi nhớ là trước khi ra khỏi xe, 114 00:10:01,280 --> 00:10:05,280 tôi đã kiểm tra xem súng có đạn không, và nó không có đạn. 115 00:10:06,360 --> 00:10:08,880 Hai cô gái nói: "Đừng lo. Không có gì đâu". 116 00:10:14,120 --> 00:10:16,200 KHI HIGINIO ĐI VÀO CỬA HÀNG, 117 00:10:16,280 --> 00:10:21,040 NGƯỜI DUY NHẤT CÓ MẶT LÀ NHÂN VIÊN THU NGÂN 27 TUỔI, ERIC PAVILIONIS 118 00:10:24,240 --> 00:10:26,520 Tôi còn nhớ đã đi vào cửa hàng. 119 00:10:29,840 --> 00:10:31,560 Tôi đi xuống quầy kẹo. 120 00:10:33,040 --> 00:10:35,360 Và tôi lấy một thanh kẹo Butterfinger, 121 00:10:36,200 --> 00:10:37,520 đặt nó lên quầy, 122 00:10:38,080 --> 00:10:40,280 lấy tiền lẻ trong túi để trả. 123 00:10:45,680 --> 00:10:47,880 Sau đó tôi rút súng ra, 124 00:10:48,640 --> 00:10:49,960 và anh ấy giơ tay lên. 125 00:10:50,040 --> 00:10:53,160 Anh ấy nói: "Này", tôi kiểu: "Tao cần mày lấy hết tiền ở quầy". 126 00:10:57,040 --> 00:11:01,400 Anh ấy vơ tiền rồi đưa cho tôi, rồi tôi lấy tiền và cho vào túi. 127 00:11:02,520 --> 00:11:05,320 Rồi tôi nói: "Rồi, giờ tao cần mày mở két". 128 00:11:05,400 --> 00:11:10,640 Mà anh ấy không chịu. Anh ấy nói nhiều lần là không có chìa khóa. Nên tôi điên lên. 129 00:11:10,720 --> 00:11:13,600 Tôi nói: "Mở két ra, nếu không tao sẽ bắn mày". 130 00:11:18,640 --> 00:11:19,800 Tôi nhìn khẩu súng. 131 00:11:19,880 --> 00:11:22,800 Tôi dọa anh ấy, như thể tôi sẽ bóp cò, 132 00:11:22,880 --> 00:11:24,320 và tôi nhớ súng đã nổ. 133 00:11:27,760 --> 00:11:29,200 Và tôi chạy đi. 134 00:11:32,640 --> 00:11:37,200 ERIC PAVILIONIS BỊ BẮN XUYÊN QUA NGỰC VÀ CHẾT Ở HIỆN TRƯỜNG 135 00:11:37,280 --> 00:11:42,680 HIGINIO BỎ TRỐN VỚI 78 ĐÔ LA TIỀN MẶT VÀ MỘT THANH KẸO 136 00:11:49,240 --> 00:11:53,080 HAI CÔ GÁI ĐI CÙNG HIGINIO CŨNG RỜI KHỎI HIỆN TRƯỜNG 137 00:11:53,160 --> 00:11:56,600 HỌ KHÔNG BỊ KẾT TỘI GÌ LIÊN QUAN ĐẾN TỘI ÁC NÀY, 138 00:11:56,680 --> 00:11:59,680 VÀ TỪ CHỐI THAM GIA PHIM TÀI LIỆU NÀY 139 00:12:03,120 --> 00:12:05,840 Người ta nói bạn nên học cách tha thứ bản thân. 140 00:12:07,240 --> 00:12:08,400 Điều đó là không thể. 141 00:12:09,760 --> 00:12:11,720 Tôi sẽ không tha thứ cho mình. 142 00:12:12,800 --> 00:12:15,000 Tôi có thể nói thật rằng 143 00:12:16,520 --> 00:12:19,680 tới tận bây giờ, nói về chuyện đó vẫn rất khó khăn. 144 00:12:40,280 --> 00:12:42,280 NGÀY SAU VỤ NỔ SÚNG, 145 00:12:42,360 --> 00:12:44,920 CẢNH SÁT BẮT GIỮ HIGINIO Ở NHÀ MẸ ANH TA 146 00:12:45,000 --> 00:12:50,800 KHI ĐÓ ANH TA 16 TUỔI 147 00:13:05,160 --> 00:13:06,640 Higinio đã ra đầu thú. 148 00:13:07,720 --> 00:13:09,000 Chỉ cần có vậy thôi. 149 00:13:09,840 --> 00:13:13,200 Chịu trách nhiệm và chấp nhận trách nhiệm cho việc bạn làm. 150 00:13:14,320 --> 00:13:18,280 Ai cũng nghĩ tôi giao nộp nó vì tôi là người mẹ tuân thủ luật pháp, nhưng không. 151 00:13:18,360 --> 00:13:20,680 Con trai tôi quyết định ra đầu thú. 152 00:13:21,920 --> 00:13:24,240 Tôi tự hào vì nó đã chịu trách nhiệm. 153 00:13:29,560 --> 00:13:30,920 Tôi là Carmen Gonzalez. 154 00:13:31,000 --> 00:13:35,560 Tôi là mẹ của Higinio Gonzalez, thằng bé là con trai út của tôi. 155 00:13:44,000 --> 00:13:47,480 MẸ CỦA HIGINIO 156 00:13:47,560 --> 00:13:50,080 Nó có ước mơ. Nó đạt điểm cao. 157 00:13:50,160 --> 00:13:52,880 Nó tốt bụng, nhân ái. Nó là đứa trẻ ngoan. 158 00:13:54,160 --> 00:13:57,000 Những đứa con khác của tôi đã đi lầm đường. 159 00:13:58,200 --> 00:14:00,360 Nên dĩ nhiên, khi Higinio phạm tội, 160 00:14:00,440 --> 00:14:01,760 tôi đã không thể tin. 161 00:14:01,840 --> 00:14:05,600 Tôi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, sự phủ nhận, nhiều thứ, 162 00:14:05,680 --> 00:14:08,000 mà tôi nghĩ tôi đánh mất các con 163 00:14:08,080 --> 00:14:11,360 vì tập trung vào việc sinh tồn khi một mình nuôi con. 164 00:14:11,440 --> 00:14:15,320 Và lẽ ra các con tôi sẽ không đi vào con đường tội phạm này 165 00:14:15,400 --> 00:14:18,000 nếu tôi chọn cho chúng một người cha khác. 166 00:14:22,040 --> 00:14:24,040 Bố của Higinio là một kẻ bạo hành. 167 00:14:26,720 --> 00:14:30,880 Rất nhiều năm bạo lực và bạo hành gia đình. Tôi không chịu nổi nữa. 168 00:14:33,000 --> 00:14:35,760 Bọn tôi chuyển đến đây vào năm 1992. 169 00:14:36,360 --> 00:14:39,120 Đó là cơ hội để tôi thoát khỏi bố chúng và tách ra. 170 00:14:41,120 --> 00:14:46,440 Rồi hai ngày sau, anh ta xuất hiện ở đây. Nên thực sự tôi chẳng có sự tự do nào cả. 171 00:14:47,560 --> 00:14:53,200 Rốt cuộc, anh ta đã ở đây và tiếp tục ở gần các con tôi, 172 00:14:53,280 --> 00:14:56,680 và chúng chỉ… Anh ta là bố chúng. Chúng thần tượng anh ta. 173 00:14:56,760 --> 00:14:58,640 MỖI NGÀY LÀ MỘT MÓN QUÀ TỪ CHÚA 174 00:14:58,720 --> 00:15:03,000 Với các con, tôi quá bận nỗ lực sinh tồn khi phải một tay nuôi chúng. 175 00:15:03,080 --> 00:15:09,280 Tôi nghĩ tôi đã lạc lối và không nhận ra là tôi đang mất chúng. 176 00:15:10,240 --> 00:15:15,160 Nhưng tôi vẫn nhớ Higinio không phải là đứa trẻ ngỗ nghịch với tôi. 177 00:15:16,520 --> 00:15:21,040 Nên khi nghe chuyện cảnh sát điều tra vụ nổ súng mà một đứa trẻ gây ra, 178 00:15:21,120 --> 00:15:23,640 tôi không hề nghĩ đó sẽ là con trai mình. 179 00:15:23,720 --> 00:15:28,080 CẢNH SÁT 180 00:15:29,000 --> 00:15:31,200 SAU KHI HIGINIO BỊ BẮT, 181 00:15:31,280 --> 00:15:35,960 CÁC ĐIỀU TRA VIÊN CHO PHÉP MẸ ANH TA ĐƯỢC NGỒI RIÊNG VỚI CON MÌNH Ở PHÂN KHU 182 00:15:36,760 --> 00:15:38,760 PHÒNG THẨM VẤN ĐANG SỬ DỤNG 183 00:15:38,840 --> 00:15:42,840 Nó thú nhận với tôi. "Là tai nạn, mẹ ạ. Con thề có Chúa, là tai nạn". 184 00:15:43,400 --> 00:15:46,240 Tôi nhảy lên, ném cái ghế qua một bên và nói: 185 00:15:47,360 --> 00:15:52,520 "Không thể là con được. Không phải con". Và tôi đã khóc. Tôi giận nó. 186 00:15:54,480 --> 00:15:55,800 Chỉ là, thật khó khăn. 187 00:15:56,880 --> 00:15:59,400 Nó khóc, và liên tục nói rằng nó yêu tôi, 188 00:16:00,120 --> 00:16:03,040 và tôi nhớ thằng bé ngồi đó, 189 00:16:04,480 --> 00:16:08,000 trên chiếc ghế đó, nhìn tôi bằng đôi mắt to. 190 00:16:09,000 --> 00:16:10,920 Tôi có thể thấy rằng nó biết 191 00:16:11,000 --> 00:16:14,360 nó làm tôi đau thế nào, mà nó cũng… Tôi thấy nó yêu tôi nhường nào. 192 00:16:14,440 --> 00:16:18,440 CẢNH SÁT THÀNH PHỐ VÀ TÒA ÁN 193 00:16:19,440 --> 00:16:22,960 HIGINIO THÚ NHẬN VIỆC BẮN ERIC PAVILIONIS 194 00:16:23,040 --> 00:16:24,920 CẢNH SÁT NÓI VỚI BÀ CARMEN 195 00:16:25,000 --> 00:16:29,200 RẰNG ĐỨA CON TRAI TUỔI THIẾU NIÊN CỦA BÀ SẼ RA TÒA VÌ TỘI GIẾT NGƯỜI 196 00:16:31,320 --> 00:16:33,120 Rồi mọi thứ sụp đổ với tôi. 197 00:16:34,800 --> 00:16:39,440 Tôi chỉ nghĩ được là nó còn quá trẻ, hoặc, biết đó, nó sẽ gặp chuyện gì. 198 00:16:40,200 --> 00:16:42,240 Cứ như con trai tôi vừa chết. 199 00:17:08,200 --> 00:17:13,200 Ấn tượng của tôi về Carmen Gonzalez là bà ấy là một người chính trực. 200 00:17:15,240 --> 00:17:17,760 Nhiều người biết bà ấy cố hết sức… 201 00:17:17,840 --> 00:17:18,680 CÔNG TỐ VIÊN 202 00:17:18,760 --> 00:17:22,440 …để có thể giữ cho gia đình đi đúng hướng. 203 00:17:24,720 --> 00:17:28,560 Nhưng tôi nghĩ bà ấy đã nhớ không chính xác. 204 00:17:30,680 --> 00:17:36,280 Bà ấy cho biết anh Gonzalez đã ra đầu thú sau khi xảy ra sự việc. 205 00:17:38,520 --> 00:17:40,640 Nhưng bà ấy đã tới đồn cảnh sát. 206 00:17:41,160 --> 00:17:44,720 Bà ấy xác nhận anh Gonzalez là người nổ súng, 207 00:17:44,800 --> 00:17:46,680 rồi cảnh sát tới và bắt anh ta. 208 00:17:48,200 --> 00:17:49,800 Anh ta đã không ra đầu thú. 209 00:17:59,840 --> 00:18:01,480 Tên tôi là Joe Coble. 210 00:18:01,560 --> 00:18:06,240 Năm 1996, tôi là phó công tố viên của quận Yellowstone. 211 00:18:06,840 --> 00:18:09,680 Và khi đó, tôi đã khởi tố vụ án Gonzalez. 212 00:18:18,400 --> 00:18:21,320 Tôi đã thụ lý nhiều vụ án giết người. 213 00:18:21,400 --> 00:18:22,960 TÒA ÁN QUẬN TETON, MONTANA 214 00:18:23,040 --> 00:18:26,560 Vụ này làm tôi nhớ mãi. Nó thật vô nghĩa, 215 00:18:26,640 --> 00:18:28,960 và tôi nghĩ cả cộng đồng đã bị sốc. 216 00:18:29,040 --> 00:18:33,640 Và tôi nghĩ lý do là vì nhân viên bán hàng Eric Pavilionis 217 00:18:33,720 --> 00:18:38,760 là một người vô tội và không có bất kỳ lỗi gì trong chuyện này. 218 00:18:39,760 --> 00:18:42,600 Đây là một người đàn ông có bốn đứa con. 219 00:18:44,160 --> 00:18:45,880 Anh ấy có công việc toàn thời gian, 220 00:18:45,960 --> 00:18:49,560 và làm thêm ở cửa hàng tiện lợi vài ngày mỗi tuần 221 00:18:49,640 --> 00:18:51,120 để kiếm sống qua ngày. 222 00:18:51,640 --> 00:18:56,000 Anh ấy làm mọi thứ có thể vì bản thân và gia đình, 223 00:18:56,080 --> 00:19:00,800 và cuối cùng, vì điều đó mà anh ấy bị giết. 224 00:19:02,320 --> 00:19:04,280 Anh Gonzalez bắn Eric 225 00:19:04,360 --> 00:19:07,640 vì anh ta có ý định bắn anh ấy từ đầu. 226 00:19:08,240 --> 00:19:10,160 Chẳng có lý do gì để bóp cò cả. 227 00:19:10,840 --> 00:19:12,440 Chuyện đó không cần thiết, 228 00:19:13,320 --> 00:19:17,320 nên việc của công tố viên là phải đòi hỏi mức án cao nhất. 229 00:19:17,840 --> 00:19:21,200 Khi đó anh Gonzalez là trẻ vị thành niên, 230 00:19:21,280 --> 00:19:25,880 nhưng tôi vẫn đề nghị tòa tuyên án chung thân. 231 00:19:25,960 --> 00:19:30,840 Và nếu hôm nay tôi ở vị trí đó, tôi vẫn sẽ làm như vậy. 232 00:19:32,320 --> 00:19:35,400 Khi đó và bây giờ tôi đều nghĩ đó là điều thích đáng. 233 00:19:38,320 --> 00:19:42,440 VÀO NGÀY MƯỜI THÁNG MỘT NĂM 1997, HIGINIO BỊ KẾT ÁN TÙ CHUNG THÂN, 234 00:19:42,520 --> 00:19:49,240 TÁM THÁNG SAU NGÀY SINH NHẬT LẦN THỨ 17 235 00:19:52,120 --> 00:19:56,320 Đó là một trách nhiệm nặng nề khi yêu cầu tòa án 236 00:19:56,400 --> 00:19:59,320 đưa ra bản án mà bạn nghĩ là thích đáng. 237 00:19:59,960 --> 00:20:02,320 Một gia đình sắp mất một người con trai. 238 00:20:03,360 --> 00:20:05,640 Nhưng bạn cần xem xét các vụ án này 239 00:20:05,720 --> 00:20:09,800 từ quan điểm của một gia đình đã mất đi người cha. 240 00:20:10,880 --> 00:20:14,200 Bọn tôi đã đòi được mức án cao nhất có thể, 241 00:20:14,840 --> 00:20:17,520 nhưng bản án không thể khôi phục gia đình đó. 242 00:20:17,600 --> 00:20:19,200 Họ không toàn vẹn nữa. 243 00:20:38,160 --> 00:20:40,520 Có một bức ảnh của bố vào Giáng sinh. 244 00:20:41,120 --> 00:20:43,200 Đó là Giáng sinh cuối của các con và bố. 245 00:20:44,920 --> 00:20:49,280 Sau khi Eric bị giết, mỗi giờ trôi qua là một thử thách. 246 00:20:50,360 --> 00:20:54,720 Bọn tôi dự lễ tưởng niệm, bảo các con vẽ tranh để gửi cho anh ấy 247 00:20:54,800 --> 00:20:56,960 và mỗi đứa chọn ra… 248 00:20:59,520 --> 00:21:03,160 một đồ chơi chúng thích cùng thú nhồi bông để gửi cho anh ấy, 249 00:21:03,240 --> 00:21:06,080 để anh ấy không sợ hãi khi đang ngủ. 250 00:21:10,560 --> 00:21:12,960 KHI ERIC CHẾT, 251 00:21:13,040 --> 00:21:18,920 ERIC VÀ FRAN PAVILIONIS CÓ BỐN CON GÁI DƯỚI BẢY TUỔI 252 00:21:20,960 --> 00:21:23,200 Anh ấy đã lỡ thời khắc các con đi học. 253 00:21:24,040 --> 00:21:27,240 Anh ấy đã lỡ mọi điệu nhảy của bố và con gái, mọi lần xuống lễ đường. 254 00:21:27,320 --> 00:21:29,520 Ý tôi là, anh ấy đã bỏ lỡ tất cả, 255 00:21:30,440 --> 00:21:33,320 và cả chúng nữa. Chúng mất cơ hội được chia sẻ với bố. 256 00:21:34,720 --> 00:21:37,080 Không ai nên lớn lên mà thiếu người cha. 257 00:21:44,520 --> 00:21:46,520 FRAN VÀ ERIC GẶP LẦN ĐẦU NĂM 1988, 258 00:21:46,600 --> 00:21:49,800 KHI ĐANG PHỤC VỤ TRONG KHÔNG QUÂN HOA KỲ Ở SOUTH DAKOTA 259 00:21:49,880 --> 00:21:52,000 MỘT NĂM SAU, HỌ CƯỚI NHAU 260 00:21:52,080 --> 00:21:56,360 VÀ ĐỊNH CƯ Ở BILLINGS, MONTANA ĐỂ TẠO DỰNG GIA ĐÌNH 261 00:21:59,160 --> 00:22:02,680 Khi bị giết, Eric 27 tuổi. 262 00:22:04,520 --> 00:22:07,040 Tôi đã có anh ấy trong tám năm và hai ngày, 263 00:22:07,120 --> 00:22:10,080 và trong tám năm đó, bọn tôi đã sống một cuộc đời. 264 00:22:12,280 --> 00:22:16,280 Tôi thấy bọn tôi đã tạo ra một cuộc đời, rồi nó đã bị tước mất. 265 00:22:21,440 --> 00:22:24,800 Lần đầu thấy Higinio Gonzalez ở phòng xử án, 266 00:22:24,880 --> 00:22:28,960 tôi đã nghĩ mình sẽ thấy… một con quái vật. 267 00:22:29,640 --> 00:22:32,800 Chứ không phải một thanh niên sáng sủa, gọn gàng, 268 00:22:33,400 --> 00:22:39,320 nhưng tôi cảm thấy cậu ta đã làm một hành động rất vô nghĩa và không cần thiết. 269 00:22:39,400 --> 00:22:42,000 Nên tôi muốn hình phạt phù hợp với tội ác. 270 00:22:44,000 --> 00:22:47,520 Tôi phải thừa nhận là đã sốc khi cậu ta chịu án chung thân. 271 00:22:48,120 --> 00:22:49,800 Với tôi, điều đó có vẻ nặng nề, 272 00:22:50,320 --> 00:22:53,880 mà tôi nghĩ, nhìn chung, bọn tôi rất hài lòng với bản án này 273 00:22:53,960 --> 00:22:56,880 vì nó có vẻ phù hợp với mất mát của bọn tôi. 274 00:23:03,640 --> 00:23:06,360 Không rõ những năm qua tôi có nghĩ nhiều về cậu ta không, 275 00:23:06,440 --> 00:23:09,440 vì tôi đã cố tách phần đời đó ra. 276 00:23:10,960 --> 00:23:14,240 Nhưng vài tháng trước, khi bọn tôi được liên lạc 277 00:23:14,320 --> 00:23:18,920 và báo là phim tài liệu này sẽ được thực hiện, tôi đã tự hỏi vì sao. 278 00:23:19,480 --> 00:23:21,200 Cậu ta muốn gì từ chuyện này? 279 00:23:23,040 --> 00:23:27,440 "Thiếu niên nhận tội giết nhân viên cửa hàng. Khai rằng đó là tai nạn". 280 00:23:27,520 --> 00:23:31,360 "Kẻ giết nhân viên cửa hàng tiện lợi phải ngồi tù ít nhất 30 năm". 281 00:23:33,520 --> 00:23:36,520 DÙ ĐÃ NHẬN ÁN CHUNG THÂN, CÓ MỘT ĐIỀU KHOẢN 282 00:23:36,600 --> 00:23:40,560 CHO PHÉP HIGINIO GONZALEZ XIN ÂN XÁ SAU KHI NGỒI TÙ 30 NĂM 283 00:23:40,640 --> 00:23:47,120 ANH TA CÒN CÁCH NGÀY ĐÓ BA NĂM 284 00:23:49,840 --> 00:23:53,400 Về việc Higinio Gonzalez được ân xá, 285 00:23:53,480 --> 00:23:57,040 tôi nghĩ nó tùy thuộc vào quyết định của hệ thống tư pháp. 286 00:23:58,400 --> 00:24:00,320 Và nếu cậu ta xin ân xá, 287 00:24:00,400 --> 00:24:06,520 tôi tin rằng tôi và các con tôi sẽ đến dự chỉ để nghe xem cậu ta có gì để nói. 288 00:24:24,600 --> 00:24:27,280 Biết đó, suốt thời gian tôi ở đây, 289 00:24:27,360 --> 00:24:29,320 tôi suy ngẫm về nhiều thứ, 290 00:24:30,000 --> 00:24:34,600 và suy ngẫm rất nhiều về sự mất mát đó. 291 00:24:35,120 --> 00:24:38,560 Tôi ước có ai đó tới thăm và nói họ yêu tôi. 292 00:24:38,640 --> 00:24:41,600 Tôi nghĩ xem đã bao lâu tôi chưa được ai đó ôm lấy. 293 00:24:42,120 --> 00:24:46,600 Và đó là những điều tôi muốn, nhưng nó đi kèm với cảm giác tội lỗi. 294 00:24:47,960 --> 00:24:48,880 Và 295 00:24:50,320 --> 00:24:52,280 lý do nó đi kèm cảm giác tội lỗi… 296 00:24:55,200 --> 00:24:59,040 là vì điều tôi khao khát chính là… 297 00:25:01,240 --> 00:25:02,720 điều mà tôi lấy đi từ họ. 298 00:25:03,440 --> 00:25:06,800 Tôi đã làm thế với gia đình và các con gái của anh ấy. 299 00:25:07,320 --> 00:25:11,160 Và lý do mà tôi mang quá nhiều cảm giác tội lỗi là… 300 00:25:16,320 --> 00:25:17,440 vì tôi vẫn ở đây. 301 00:25:18,680 --> 00:25:21,920 Nhưng họ sẽ không có cơ hội có những trải nghiệm đó nữa. 302 00:25:34,000 --> 00:25:35,840 Tôi không nghĩ sẽ nghe điều đó. 303 00:25:37,520 --> 00:25:41,400 Tôi không nghĩ cậu ta sẽ cảm nhận được 304 00:25:43,040 --> 00:25:46,440 tầm quan trọng của việc cậu ta làm với cuộc đời của tôi và các con tôi. 305 00:25:46,520 --> 00:25:48,240 Không phải ai cũng cảm nhận được. 306 00:25:51,120 --> 00:25:52,400 Và cậu ta không cần làm thế. 307 00:25:53,720 --> 00:25:56,440 Mà nó vẫn không thay đổi được chuyện đã xảy ra. 308 00:26:25,920 --> 00:26:30,040 Em trai tôi có đáng phải trả giá cho tội ác của mình? 100%. 309 00:26:30,120 --> 00:26:31,200 Không nghi ngờ gì. 310 00:26:32,720 --> 00:26:35,960 Nhưng tôi không nghĩ bản án của em tôi là thích đáng. 311 00:26:36,040 --> 00:26:36,960 Không hề. 312 00:26:38,840 --> 00:26:43,080 Họ nói: "Mày là đồ quái vật", mà không ai nghĩ vì sao bọn tôi ra như vậy. 313 00:26:44,040 --> 00:26:46,240 Bọn tôi là kết quả của môi trường sống. 314 00:26:48,600 --> 00:26:51,360 Nhưng không có nghĩa bọn tôi không thể hiểu ra. 315 00:26:51,440 --> 00:26:53,920 Không có nghĩa là bọn tôi không xứng đáng. 316 00:26:55,120 --> 00:26:57,440 Và không có nghĩa bọn tôi không thể thay đổi. 317 00:26:59,360 --> 00:27:01,200 Tên tôi là Jesse Gonzalez, 318 00:27:01,280 --> 00:27:03,760 và Higinio Gonzalez là em trai tôi. 319 00:27:14,120 --> 00:27:15,800 Gia đình bọn tôi thân thiết, 320 00:27:15,880 --> 00:27:21,720 nhưng thứ bọn tôi có khác xa thứ bạn thấy trên tivi về "gia đình hoàn hảo". Khác xa. 321 00:27:23,000 --> 00:27:25,600 Bố tôi buôn ma túy trong một thời gian dài. 322 00:27:25,680 --> 00:27:31,640 Khi lớn lên, tôi và các anh tôi đều bán ma túy cho bố. 323 00:27:32,360 --> 00:27:35,680 Nên thật dễ dàng để em trai tôi 324 00:27:35,760 --> 00:27:39,880 theo bước tôi ra đường, gia nhập băng đảng, 325 00:27:39,960 --> 00:27:41,200 bập vào ma túy. 326 00:27:41,280 --> 00:27:42,920 Và rồi, chẳng còn lối ra. 327 00:27:43,600 --> 00:27:45,640 Hoặc đi tù, hoặc vào túi đựng xác. 328 00:27:54,440 --> 00:27:55,880 Sau khi em tôi vào tù, 329 00:27:55,960 --> 00:28:00,280 tôi đã rất tức giận, căm ghét và thù hận thế giới. 330 00:28:00,920 --> 00:28:03,480 Tôi trút lên bất cứ ai, tất cả mọi người. 331 00:28:04,840 --> 00:28:06,520 Tôi và các anh trai tôi 332 00:28:06,600 --> 00:28:12,400 bị cuốn vào cuộc sống đường phố và hoạt động băng đảng, kiểu vậy. 333 00:28:13,920 --> 00:28:17,280 Bọn tôi từng nổi tiếng vì bạo lực, vì buôn ma túy. 334 00:28:17,920 --> 00:28:22,080 Bọn tôi nổi tiếng về mọi thứ, bất kỳ thứ gì về tội phạm đường phố. 335 00:28:22,160 --> 00:28:23,320 MÁY MÓC NÔNG NGHIỆP 336 00:28:23,400 --> 00:28:25,120 Và tôi chính là đứa tệ nhất. 337 00:28:26,280 --> 00:28:31,480 Nó dần giống như một quả cầu tuyết lăn xuống dốc và vượt tầm kiểm soát. 338 00:28:37,600 --> 00:28:40,040 NĂM 2003, JESSE GONZALEZ BỊ KẾT ÁN 339 00:28:40,120 --> 00:28:44,360 MƯỜI NĂM TÙ VÌ TỘI HÀNH HUNG, BẮT CÓC VÀ TRA TẤN 340 00:28:44,440 --> 00:28:50,840 THỤ ÁN ĐƯỢC SÁU NĂM Ở NHÀ TÙ BANG MONTANA 341 00:28:50,920 --> 00:28:52,960 THÌ ANH TA CÓ MỘT BẠN TÙ MỚI 342 00:28:58,640 --> 00:29:03,680 Vào mỗi thứ Ba và thứ Năm, xe buýt chở tù nhân mới lại đến. 343 00:29:05,520 --> 00:29:07,400 Và sĩ quan Boggs 344 00:29:09,200 --> 00:29:12,200 nhìn vào phòng tôi và nói: "Có bạn mới cho cậu đây". 345 00:29:13,400 --> 00:29:14,920 Và tôi nghĩ: "Tuyệt". 346 00:29:15,000 --> 00:29:18,720 Và Boggs nhìn tôi, nói: "Hai cậu sẽ vui lắm". 347 00:29:20,080 --> 00:29:22,240 Tôi đứng dậy. Tôi mở cửa. 348 00:29:25,840 --> 00:29:27,680 Và đó là khuôn mặt của em tôi. 349 00:29:37,760 --> 00:29:40,040 Bọn tôi như quay lại hồi năm tuổi. 350 00:29:40,600 --> 00:29:41,680 Bọn tôi chạy tới. 351 00:29:41,760 --> 00:29:43,520 Bọn tôi chạy tới và ôm nhau. 352 00:29:54,800 --> 00:29:59,160 Bọn tôi thức cả đêm để uống cà phê và ăn kẹo. Chỉ nói chuyện thôi. 353 00:30:00,880 --> 00:30:03,240 Khóc lóc, hồi tưởng. 354 00:30:06,520 --> 00:30:09,720 Chẳng có bạo lực. Bạo hành cũng không. 355 00:30:10,480 --> 00:30:12,360 Bọn tôi không phải dè chừng. 356 00:30:15,480 --> 00:30:17,240 Dù bọn tôi đang ở trong tù. 357 00:30:18,920 --> 00:30:21,120 Đó là những kỷ niệm đẹp nhất của tôi. 358 00:30:34,280 --> 00:30:35,880 Bọn tôi nói về sự thay đổi. 359 00:30:37,680 --> 00:30:40,360 Em tôi nói nó ước có thể quay ngược thời gian. 360 00:30:41,280 --> 00:30:45,760 Và tôi thì vẫn mắc kẹt trong cái vỏ cứng rắn và cố tỏ ra ngầu. 361 00:30:45,840 --> 00:30:47,720 Nó luôn nói chuyện với tôi. 362 00:30:47,800 --> 00:30:51,680 "Sao anh nóng tính thế? Không dùng lời nói để giải quyết mọi việc được à?" 363 00:30:52,480 --> 00:30:59,080 Và câu nó thích nói nhất là: "Em gánh đủ thời hạn tù cho cả nhà mình rồi". 364 00:30:59,160 --> 00:31:02,600 Nó nói thế để tôi không chỉ học từ lỗi lầm của mình, mà của cả nó nữa. 365 00:31:02,680 --> 00:31:04,680 Và để tôi làm một người tốt hơn. 366 00:31:05,200 --> 00:31:09,440 TRANG TRẠI CỦA NHÀ TÙ BANG MONTANA 367 00:31:10,280 --> 00:31:15,120 NĂM 2009, JESSE GONZALEZ THỤ ÁN XONG VÀ ĐƯỢC TRẢ TỰ DO 368 00:31:15,200 --> 00:31:19,680 GIỜ ANH TA ĐIỀU HÀNH VÀI CÔNG TY 369 00:31:25,960 --> 00:31:26,960 Có chuyện gì thế? 370 00:31:28,320 --> 00:31:29,560 Tốt. 371 00:31:30,600 --> 00:31:32,600 Ra tù, đời tôi trở nên tốt hơn. 372 00:31:33,760 --> 00:31:38,200 Tôi đang sở hữu hai công ty ván sàn và xưởng sửa chữa xe Junior's Pit Stop. 373 00:31:38,280 --> 00:31:40,760 Là xưởng thân vỏ và cơ khí cho xe hơi và xe máy. 374 00:31:45,160 --> 00:31:48,120 Tôi thường thuê người nghiện đang phục hồi, 375 00:31:49,000 --> 00:31:52,720 cựu tù nhân, người đang cải tạo hoặc được ân xá. 376 00:31:53,720 --> 00:31:57,040 Tôi thực sự tin rằng việc ngồi tù cùng em trai tôi 377 00:31:57,640 --> 00:31:59,680 đã giúp tôi được như hôm nay. 378 00:32:00,480 --> 00:32:04,720 Nó đã thay đổi cách nghĩ và thúc ép tôi. 379 00:32:04,800 --> 00:32:06,520 Tôi học được rất nhiều từ nó. 380 00:32:07,640 --> 00:32:10,000 Và tôi đã giao du với rất nhiều kẻ xấu. 381 00:32:10,080 --> 00:32:12,680 Không ai trong số họ có sự hối hận, 382 00:32:13,200 --> 00:32:17,760 lòng trắc ẩn, hay ý chí muốn thay đổi khi ở trong tù 383 00:32:17,840 --> 00:32:18,960 giống như em tôi. 384 00:32:21,280 --> 00:32:24,840 Nó vào tù, thừa nhận việc nó đã làm, 385 00:32:25,360 --> 00:32:26,920 và thay đổi cuộc đời mình. 386 00:32:28,120 --> 00:32:30,520 Em trai tôi đã sẵn sàng để bắt đầu lại. 387 00:32:40,880 --> 00:32:44,760 TÒA ÁN QUẬN TETON, MONTANA 388 00:32:47,360 --> 00:32:50,080 TRƯỚC KHI HIGINIO GONZALEZ ĐƯỢC TRẢ TỰ DO, 389 00:32:50,160 --> 00:32:54,120 ANH TA PHẢI TRÌNH DIỆN TRƯỚC HỘI ĐỒNG ÂN XÁ ĐỂ ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ 390 00:32:59,480 --> 00:33:03,640 Quyết định ân xá cho anh Gonzalez không phải quyết định của tôi. 391 00:33:04,200 --> 00:33:09,640 Tôi không được quyết định, nhưng tôi nghĩ hội đồng ân xá nên xem xét 392 00:33:09,720 --> 00:33:12,760 liệu anh ta có nhận trách nhiệm cho hành động của mình. 393 00:33:18,000 --> 00:33:20,680 Và tôi nhớ là trước khi ra khỏi xe, 394 00:33:21,240 --> 00:33:25,520 tôi đã kiểm tra xem súng có đạn không, và nó không có đạn. 395 00:33:25,600 --> 00:33:28,400 Tôi còn nhớ đã đi vào cửa hàng. 396 00:33:28,480 --> 00:33:33,280 Và tôi không nhắm bắn hay giơ khẩu súng vào anh ấy như thể tôi chuẩn bị bắn. 397 00:33:34,280 --> 00:33:35,200 Tôi dọa anh ấy, 398 00:33:35,280 --> 00:33:38,680 như thể tôi sẽ bóp cò, và tôi nghĩ: "Nếu mình bóp cò, 399 00:33:38,760 --> 00:33:42,720 anh ấy sẽ nghe thấy. Sẽ không có chuyện gì, mà anh ấy sẽ sợ". 400 00:33:42,800 --> 00:33:44,160 Nên tôi đã bóp cò. 401 00:33:45,360 --> 00:33:46,840 Và tôi nhớ súng đã nổ. 402 00:33:47,880 --> 00:33:49,200 Và tôi chạy đi. 403 00:33:50,400 --> 00:33:52,200 Tôi nhớ đã nhảy vào trong xe, 404 00:33:52,280 --> 00:33:55,480 nói: "Sao các cậu không bảo tôi là súng có đạn?" 405 00:33:55,560 --> 00:33:57,640 Tôi nói: "Tôi bắn anh ta mất rồi". 406 00:33:58,200 --> 00:34:03,480 Tôi không biết họ đã tra một băng đạn, tôi không biết điều đó. 407 00:34:03,560 --> 00:34:06,160 Vì khi nhận súng từ họ, tôi kiểm tra băng đạn 408 00:34:06,240 --> 00:34:08,320 và không để ý kiểm tra thứ gì khác. 409 00:34:13,320 --> 00:34:16,880 Đây là điều mà tôi chưa từng được nghe. 410 00:34:17,520 --> 00:34:20,440 Tôi đã xem lại hồ sơ từ năm 1996, 411 00:34:20,960 --> 00:34:23,840 và những gì anh ta khai 412 00:34:23,920 --> 00:34:28,240 không phải thứ anh ta nói trong đoạn băng tôi vừa nghe. 413 00:34:28,320 --> 00:34:32,720 Anh ta được hỏi: "Cậu biết súng có bao nhiêu viên đạn không?" 414 00:34:32,800 --> 00:34:35,200 Anh ta trả lời: "Chỉ có một viên. 415 00:34:37,840 --> 00:34:39,120 Tôi bỏ viên đạn vào. 416 00:34:39,200 --> 00:34:41,440 Tôi đặt băng đạn vào lại, 417 00:34:41,520 --> 00:34:45,680 nhìn nó, kéo cái chốt nhỏ ra phía sau và đóng nó lại". 418 00:34:48,080 --> 00:34:53,520 Rõ ràng, anh ta đã cho đạn vào khẩu súng và nói có một viên đạn. 419 00:34:53,600 --> 00:34:57,600 Anh ta chưa từng nói gì về việc không biết súng có đạn cả. 420 00:34:58,560 --> 00:35:03,200 Anh ta cũng nói rằng mình không hề chĩa khẩu súng vào người nhân viên. 421 00:35:03,280 --> 00:35:04,760 Chà, điều đó không đúng. 422 00:35:09,480 --> 00:35:11,480 Khi cảnh sát tới cửa hàng, 423 00:35:11,560 --> 00:35:15,200 họ tìm thấy đoạn băng an ninh ghi lại toàn bộ giao dịch, 424 00:35:15,760 --> 00:35:17,600 và thật bất ngờ. 425 00:35:19,720 --> 00:35:25,560 Anh Gonzalez chĩa súng vào Eric và đòi anh ấy đưa tiền cho mình. 426 00:35:26,640 --> 00:35:27,520 Nhanh lên! 427 00:35:27,600 --> 00:35:29,480 - Lại lấy đi! - Làm đi, đồ khốn. 428 00:35:30,680 --> 00:35:33,720 Eric đã hợp tác. Anh ấy cố không hăm dọa. 429 00:35:33,800 --> 00:35:38,560 Anh ấy như ở trong một phim đào tạo cách xử lý khi có cướp. 430 00:35:38,640 --> 00:35:39,720 Mở két ra. 431 00:35:40,680 --> 00:35:42,280 Tôi không có chìa khóa két. 432 00:35:42,960 --> 00:35:46,640 - Tôi không có chìa khóa két. - Tao cho mày một viên nhé, đồ khốn. 433 00:35:46,720 --> 00:35:49,920 Anh ta nói với Eric là sẽ bắn anh ấy, 434 00:35:50,000 --> 00:35:53,800 điều đó cho tôi thấy rằng đó chính là ý định của anh ta. 435 00:35:55,880 --> 00:36:00,560 Khi anh ta nói rằng anh ta chỉ đang cố đe dọa nhân viên, 436 00:36:00,640 --> 00:36:05,360 điều đó không khớp với những gì ta thấy trong đoạn băng đó. 437 00:36:10,360 --> 00:36:14,240 Anh Gonzalez cố bóp cò khẩu súng đó. 438 00:36:15,520 --> 00:36:16,920 Súng không nổ. 439 00:36:17,000 --> 00:36:21,040 Anh Gonzalez quay súng về mình, nhìn nó, 440 00:36:21,120 --> 00:36:25,680 tìm chốt an toàn, tắt nó đi, và bắn vào ngực Eric. 441 00:36:32,240 --> 00:36:37,560 Bọn tôi thấy một người bị bắn chết, đây không phải Hollywood mà là đời thực. 442 00:36:38,080 --> 00:36:41,120 Đó không thể là một tai nạn được. 443 00:36:41,200 --> 00:36:45,600 Rõ ràng anh ta đã bóp cò khi biết súng có đạn. 444 00:36:45,680 --> 00:36:46,880 Anh ta đã thừa nhận. 445 00:36:53,840 --> 00:36:59,120 Tôi nghi ngờ là vì anh ta đã ngồi tù rất nhiều năm, 446 00:36:59,200 --> 00:37:03,440 anh ta đã tự kể lại câu chuyện cho mình cho tới khi anh ta tin nó. 447 00:37:04,560 --> 00:37:08,600 Nhưng rõ ràng anh ta không nhận trách nhiệm cho hành động của mình. 448 00:37:08,680 --> 00:37:12,440 Anh ta rõ ràng không chịu trách nhiệm cho việc mình làm, 449 00:37:12,520 --> 00:37:17,080 và có vẻ như chỉ đang cố tách mình khỏi việc giết người đã gây ra. 450 00:37:33,200 --> 00:37:36,880 BỐN THÁNG SAU LẦN ĐẦU PHỎNG VẤN HIGINIO, 451 00:37:36,960 --> 00:37:40,080 ANH TA ĐÃ ĐỒNG Ý TRẢ LỜI CÁC CÂU HỎI KHÁC 452 00:37:44,680 --> 00:37:48,280 Khi phạm tội, tôi mới 16, 17 tuổi. 453 00:37:49,320 --> 00:37:51,520 Tôi nghĩ đời tôi gần như đã chấm hết. 454 00:37:53,560 --> 00:37:57,040 Và ở bang Montana, chẳng có ai được đảm bảo nhận ân xá. 455 00:37:57,880 --> 00:37:59,480 Tôi có thể sẽ ở đây cả đời. 456 00:38:00,080 --> 00:38:03,800 Mà giờ tôi không còn giống hồi đã làm chuyện đó nữa. 457 00:38:09,520 --> 00:38:12,400 Người ta không hiểu. Higinio là đứa bé ngoan. 458 00:38:13,240 --> 00:38:16,480 Nó có ước mơ. Nó đạt điểm cao. Nó tốt bụng, 459 00:38:16,560 --> 00:38:18,360 nhân ái. Nó là đứa trẻ ngoan. 460 00:38:19,760 --> 00:38:23,720 Ai cũng nghĩ tôi giao nộp nó vì tôi là người mẹ tuân thủ luật pháp, nhưng không. 461 00:38:23,800 --> 00:38:27,240 Con trai tôi quyết định ra đầu thú. Nó quyết định quay đầu. 462 00:38:27,760 --> 00:38:30,200 Tôi tự hào vì nó đã chịu trách nhiệm. 463 00:38:33,440 --> 00:38:34,880 Tôi không ra đầu thú. 464 00:38:34,960 --> 00:38:37,920 Mẹ tôi giao nộp tôi, nhưng không thừa nhận 465 00:38:38,000 --> 00:38:41,280 có lẽ vì mẹ nghĩ tôi sẽ ghét mẹ tôi hay gì đó. 466 00:38:41,360 --> 00:38:44,800 Tôi nghĩ mẹ tôi sợ điều đó, mà tôi không giận mẹ tôi. 467 00:38:44,880 --> 00:38:47,440 Tôi biết khó ra sao mẹ tôi mới làm được thế. 468 00:38:47,520 --> 00:38:48,840 Và tới giờ, tôi nghĩ 469 00:38:48,920 --> 00:38:51,320 mẹ tôi vẫn không muốn chấp nhận việc đó. 470 00:38:51,400 --> 00:38:55,360 Và tổn thương mà tôi đã gây ra sẽ không bao giờ biến mất. 471 00:39:02,520 --> 00:39:05,880 Tôi đã lấy đi một mạng người, và mất rất lâu tôi mới hiểu 472 00:39:05,960 --> 00:39:09,200 nó khiến người khác thấy ra sao, nhất là gia đình Eric. 473 00:39:09,280 --> 00:39:12,640 Và đó là một trong những điều chính tôi muốn chứng minh với tất cả. 474 00:39:12,720 --> 00:39:16,320 Dù tuổi thơ của bạn thế nào, bạn vẫn có thể thay đổi. 475 00:39:19,600 --> 00:39:23,640 Rõ ràng anh ta không nhận trách nhiệm cho hành động của mình. 476 00:39:23,720 --> 00:39:27,120 Anh ta rõ ràng không chịu trách nhiệm cho việc mình làm, 477 00:39:28,280 --> 00:39:31,120 Tôi đã xem lại hồ sơ từ năm 1996. 478 00:39:31,200 --> 00:39:36,600 Rõ ràng, anh ta đã cho đạn vào khẩu súng và nói có một viên đạn. 479 00:39:37,600 --> 00:39:41,640 Rõ ràng anh ta đã bóp cò khi biết súng có đạn. 480 00:39:42,360 --> 00:39:46,200 Và có vẻ như chỉ đang cố tách mình khỏi việc giết người đã gây ra. 481 00:39:51,400 --> 00:39:53,960 Tôi có thể thề rằng họ đã nạp đạn. 482 00:39:54,040 --> 00:39:57,960 Mà ông ấy nói là tôi đã nói rằng chính tôi nạp đạn. 483 00:39:58,040 --> 00:40:00,840 Thực sự, tôi không nhớ phần đó, 484 00:40:00,920 --> 00:40:04,240 bạn biết đó, phần mà tôi nói là tôi đã nạp đạn. 485 00:40:07,560 --> 00:40:08,720 Ý tôi là… 486 00:40:10,640 --> 00:40:12,600 Giờ tôi không biết nữa. Kiểu như… 487 00:40:13,280 --> 00:40:16,000 Giờ đầu tôi nghĩ đủ thứ chuyện. 488 00:40:16,600 --> 00:40:19,720 Tôi đang cố hiểu sự việc. 489 00:40:22,960 --> 00:40:25,920 Tôi nghĩ mình có thể bóp cò để dọa anh ấy, 490 00:40:26,000 --> 00:40:31,360 nếu anh ấy nghe thấy tiếng súng không có đạn, chỉ là tiếng "cạch" thôi. 491 00:40:31,440 --> 00:40:33,120 Để cố dọa anh ấy, bạn hiểu chứ? 492 00:40:33,640 --> 00:40:35,960 Ý muốn của tôi là thế. Biết đó? Nhưng… 493 00:40:41,600 --> 00:40:43,360 Tôi không biết nữa. Có lẽ… 494 00:40:44,360 --> 00:40:45,680 Có lẽ ông ấy nói đúng. 495 00:40:46,440 --> 00:40:48,520 Có lẽ ông ấy nói đúng. Có lẽ tôi biết. 496 00:40:54,040 --> 00:40:56,040 Có lẽ tôi biết, và không muốn… 497 00:41:09,040 --> 00:41:11,280 Tôi không muốn chấp nhận điều đó. 498 00:41:33,080 --> 00:41:36,080 Tôi sẽ không thể lành lại hoàn toàn trừ khi đối mặt với nó, 499 00:41:36,720 --> 00:41:39,800 nên chấp nhận chuyện đó thật khó khăn. 500 00:41:42,240 --> 00:41:46,240 Tôi không thích cảm giác lúc này, nhưng đó là điều tôi cần phải nghe. 501 00:41:53,080 --> 00:41:54,520 Biết đó, tôi đang cố… 502 00:41:57,240 --> 00:41:59,840 Tôi đang cố trở thành phiên bản tốt nhất có thể. 503 00:42:01,440 --> 00:42:04,520 Và điều này làm tôi thấy như ngày đó hãy còn rất xa. 504 00:42:43,960 --> 00:42:46,880 Biên dịch: Joy Ng