1 00:00:11,845 --> 00:00:14,845 Ta đã dành cả ngày và đã tìm trên mạng một chút, 2 00:00:14,932 --> 00:00:17,892 nhưng ảnh này đã giúp ta tìm ra Mason Briggs thật. 3 00:00:17,976 --> 00:00:20,766 - Hoặc có thể gọi bằng tên kia. - Albert Hughes. 4 00:00:20,854 --> 00:00:22,444 Tớ tính nói là Hồn ma Nhà văn. 5 00:00:22,523 --> 00:00:26,193 Người đứng sau cuốn sách của Briggs cũng là người trong đốm sáng. 6 00:00:26,276 --> 00:00:30,356 Giờ câu hỏi ta nên tự hỏi mình là, vì sao người này dùng tên giả? 7 00:00:30,447 --> 00:00:32,817 Trước khi chết, ông ấy là luật sư gia đình. 8 00:00:32,908 --> 00:00:36,408 Mà có vẻ đã dùng buổi đêm viết truyện thám tử hư cấu nổi danh. 9 00:00:37,371 --> 00:00:39,791 - Watson, hãy bỏ cái ấm ra đi. - Không. 10 00:00:40,332 --> 00:00:44,422 - Sao cậu khó chịu thế? - Tôi biết cậu nói với Emma cậu còn sống. 11 00:00:44,503 --> 00:00:47,973 Tôi đã thấy trong cuốn sách kỳ lạ về cuộc đời chúng ta đó. 12 00:00:50,259 --> 00:00:53,049 - Khoan. Emma là quản gia của Sherlock mà? - Ừ. 13 00:00:53,136 --> 00:00:56,556 Một người làm công biết Sherlock vĩ đại còn sống, 14 00:00:56,640 --> 00:00:58,980 còn bạn thân và chiến hữu chẳng biết gì. 15 00:00:59,059 --> 00:01:02,439 Watson thân mến, hãy dừng tranh cãi. Ta đang đau đầu với vụ án. 16 00:01:02,521 --> 00:01:05,111 Chiến hữu? Đau đầu? Họ cãi nhau lạ ghê. 17 00:01:05,190 --> 00:01:06,610 Tôi không quan tâm vụ án. 18 00:01:06,692 --> 00:01:09,862 Chính xác. Tôi nghĩ không khôn ngoan khi tiết lộ chỗ tôi 19 00:01:09,945 --> 00:01:13,235 - sau chuyện xảy ra lần trước. - Tôi chỉ có một sai lầm. 20 00:01:13,323 --> 00:01:15,533 Cậu để nội gián biết thông tin quan trọng. 21 00:01:15,617 --> 00:01:17,997 Hắn lừa tôi. Hắn cũng lừa cả cậu. 22 00:01:18,078 --> 00:01:20,158 Tôi không thể liều để người của Moriarty tìm ra. 23 00:01:20,247 --> 00:01:22,537 Hãy đóng quá khứ lại và uống trà nào. 24 00:01:22,624 --> 00:01:25,794 Không! Không uống trà nữa. Không hỗ trợ nữa. 25 00:01:25,878 --> 00:01:27,128 Không bạn bè nữa. 26 00:01:31,216 --> 00:01:32,756 Cậu đã chứng tỏ cậu không cần tôi, 27 00:01:32,843 --> 00:01:35,763 nên cậu sẽ không khó khăn gì tự phá vụ án này. 28 00:01:37,055 --> 00:01:38,345 Khoan! Bác sĩ Watson! 29 00:01:38,891 --> 00:01:39,891 Joan! 30 00:01:42,936 --> 00:01:44,056 Cô ấy đi rồi. 31 00:01:54,448 --> 00:01:59,078 HỒN MA NHÀ VĂN 32 00:01:59,161 --> 00:02:01,621 Có lẽ cô ấy chỉ cần xả cơn giận. 33 00:02:01,705 --> 00:02:04,365 Phải. Biết mình là nhân vật sách thì không dễ chịu. 34 00:02:04,458 --> 00:02:08,418 Cô chỉ làm điều tốt nhất. Cô ấy sẽ thích ứng thế giới lạ này ra sao? 35 00:02:08,503 --> 00:02:12,343 Watson không giỏi làm người vô hình. Cô ấy luôn cố trò chuyện. 36 00:02:12,424 --> 00:02:13,974 Cô ấy sẽ sớm quay lại. 37 00:02:14,426 --> 00:02:16,256 Mọi thám tử vĩ đại đều biết, 38 00:02:16,345 --> 00:02:20,675 khi có yếu tố ngoài tầm kiểm soát, tốt nhất là tập trung vào vụ án. 39 00:02:20,766 --> 00:02:21,766 Này. 40 00:02:22,893 --> 00:02:24,193 Chào cô Reyna. 41 00:02:24,269 --> 00:02:27,899 - Mấy đứa đang có tiệc trà à? - Trò mới bọn cháu đang làm đó. 42 00:02:27,981 --> 00:02:30,731 - Hồi tưởng hồi ức các kiểu. - Rồi. 43 00:02:31,610 --> 00:02:32,860 Ta nên đi thôi. 44 00:02:32,945 --> 00:02:35,355 Ừ. Mai gặp anh ở trường nhé, Ruben. 45 00:02:37,824 --> 00:02:41,454 Này. Tớ biết cậu nói không thích dính đến chính trị, 46 00:02:41,537 --> 00:02:44,157 nhưng cậu đã cân nhắc ta có thể vui cỡ nào chưa? 47 00:02:44,248 --> 00:02:45,668 Không, nghe đâu có vui. 48 00:02:45,749 --> 00:02:49,879 Coi nào. Giải quyết các vấn đề, làm cho trường tốt đẹp hơn cho tất cả? 49 00:02:49,962 --> 00:02:52,012 Xin lỗi Chevon, nhưng vẫn là không. 50 00:02:52,589 --> 00:02:54,219 Được. Được. 51 00:02:55,843 --> 00:02:57,553 Chị sẽ không bỏ cuộc nhỉ? 52 00:03:00,681 --> 00:03:03,931 Cô tưởng mẹ cháu hẹn hò với thầy của cháu chứ. 53 00:03:04,017 --> 00:03:06,137 Mẹ này. Mẹ về nhà sớm quá. 54 00:03:06,228 --> 00:03:08,358 Mẹ phải hẹn hò với thầy Saunders mà. 55 00:03:08,438 --> 00:03:11,108 Thì có, nhưng thầy ấy phải hủy để chấm bài. 56 00:03:11,191 --> 00:03:13,241 Thế giới rực rỡ của giáo viên. 57 00:03:14,069 --> 00:03:15,859 Viện cớ, cô chưa hề nghe cớ đó. 58 00:03:16,363 --> 00:03:19,833 Chấm bài là cái cớ tuyệt vời cho một giáo viên để hủy hẹn. 59 00:03:20,325 --> 00:03:23,035 Cái cớ hoàn hảo. Phải trải qua mới hiểu được. 60 00:03:23,120 --> 00:03:25,620 Thầy ấy chăm chỉ mà. Chà. Sẽ hẹn lần khác. 61 00:03:25,706 --> 00:03:28,876 - Vâng. - Trừ khi anh ta phải chấm bài nữa. 62 00:03:29,251 --> 00:03:32,341 Phụ nữ thời này mặc trang phục lạ thật. 63 00:03:38,010 --> 00:03:39,180 Thầy Saunders? 64 00:03:41,388 --> 00:03:44,888 Khi nào bọn em có điểm của bài trước ạ? 65 00:03:45,559 --> 00:03:48,479 Có thể mai. Thầy chưa có thời gian chấm. 66 00:03:48,896 --> 00:03:50,686 Em ghét trò chờ đợi. 67 00:03:50,772 --> 00:03:52,652 Cứ xem đó là xây dựng tính cách. 68 00:03:54,151 --> 00:03:57,861 Buồn thật. Tớ cũng đang mong chúng ta được trả bài. 69 00:03:59,114 --> 00:04:02,454 Thầy bảo mẹ tớ là phải hủy hẹn để chấm bài cho chúng ta. 70 00:04:02,951 --> 00:04:04,871 - Tức là... - Anh ta lừa mẹ cháu. 71 00:04:04,953 --> 00:04:07,213 - Vì sao thầy làm thế? - Tớ sẽ hỏi thầy. 72 00:04:07,289 --> 00:04:09,249 Cháu không được lộ bài. 73 00:04:16,507 --> 00:04:17,337 Thôi được. 74 00:04:17,423 --> 00:04:21,803 - Cháu nghĩ Watson nhớ chúng ta chứ? - Cháu không rõ. Cô ấy giận lắm. 75 00:04:21,887 --> 00:04:24,807 Mà đừng nói chuyện với bọn cháu khi có người khác. 76 00:04:25,307 --> 00:04:29,097 Phải. Đôi khi khó mà nhớ mình vô hình. 77 00:04:31,813 --> 00:04:32,903 VÒNG QUAY MAY MẮN 78 00:04:32,981 --> 00:04:34,361 Tôi đã nhìn tương lai, 79 00:04:34,441 --> 00:04:37,611 và biết cô sẽ sớm trở lại gặp tôi. 80 00:04:47,538 --> 00:04:50,788 Ai đó? Mời vào! 81 00:04:56,088 --> 00:04:57,508 Có ai ở đây à? 82 00:04:59,591 --> 00:05:00,721 Trời ơi. 83 00:05:11,854 --> 00:05:13,694 XIN CHÀO 84 00:05:14,857 --> 00:05:16,067 Xin chào. 85 00:05:18,151 --> 00:05:18,991 PHÒNG HỖ TRỢ HỌC TẬP 86 00:05:22,281 --> 00:05:25,581 - Em đang tìm gì à? - Cố vấn của em bảo em đến đây 87 00:05:25,659 --> 00:05:27,869 - nếu cần thêm giúp đỡ. - Curtis hả? 88 00:05:27,953 --> 00:05:30,163 - Vâng. - Cô là cô Fielding. 89 00:05:30,247 --> 00:05:34,167 - Hôm nay cô giúp được gì? - Em mượn sách nói này được không? 90 00:05:35,878 --> 00:05:37,088 CÁC CUỘC PHIÊU LƯU CỦA SÔNG NHỎ 91 00:05:37,171 --> 00:05:38,171 Cô không thể giúp. 92 00:05:38,255 --> 00:05:40,005 - Ồ. - Ước gì cô có thể. 93 00:05:40,090 --> 00:05:43,220 Ngân sách giảm mạnh. Trường ta mất nguồn ủng hộ sách nói. 94 00:05:43,302 --> 00:05:46,722 Nhưng nếu không nghe được sách, lâu lắm em mới đọc xong. 95 00:05:46,805 --> 00:05:48,385 Cô xin lỗi, Curtis. Thật đó. 96 00:05:48,473 --> 00:05:52,023 Cô đã cố nói với người có quyền, nhưng chẳng đi đến đâu. 97 00:05:55,522 --> 00:05:57,322 Không sao. Cảm ơn cô đã giúp. 98 00:05:57,399 --> 00:06:00,109 - Này, Jake! - Chào. 99 00:06:00,194 --> 00:06:01,574 Cậu nhờ trợ giúp thêm à? 100 00:06:01,653 --> 00:06:05,123 Không. Nhầm phòng thôi. Tớ chỉ cần ngủ thêm. Khỏe chứ? 101 00:06:05,199 --> 00:06:07,659 - Xem giày mới của tớ này. - Ngon. 102 00:06:07,743 --> 00:06:10,253 Mong chúng sẽ giúp cậu ghi điểm được. 103 00:06:10,329 --> 00:06:13,039 - Tuần này tớ ghi nhiều hơn cậu. - Ừ, rồi. 104 00:06:16,126 --> 00:06:17,456 Cô đã nghiên cứu 105 00:06:17,544 --> 00:06:20,714 quãng thời gian Albert Hughes viết với tên Mason Briggs. 106 00:06:20,797 --> 00:06:26,887 Phải nói là, thập niên 1950 và 1960 có vẻ đặc biệt hấp dẫn. 107 00:06:27,888 --> 00:06:29,638 Cháu biết ai sẽ yêu nó không? 108 00:06:30,057 --> 00:06:32,727 Là cô Watson. Cô nói về cô ấy rất nhiều đấy. 109 00:06:32,809 --> 00:06:35,019 Cô ấy là bạn gái thân nhất của cô mà. 110 00:06:35,103 --> 00:06:40,443 Cũng bị cô làm cho tin là cô đã chết. Nếu là cháu, cháu cũng giận điên lên. 111 00:06:40,526 --> 00:06:44,656 Cô có lý do, mà giờ có vẻ kém quan trọng hơn khi cô ấy đã bỏ đi. 112 00:06:45,614 --> 00:06:47,374 Curtis thích kem gì nhất? 113 00:06:47,449 --> 00:06:51,039 Anh ấy sẽ không đồng tranh cử nếu chị đem đến loại đường đá. 114 00:06:51,119 --> 00:06:52,159 Đường đá. Hiểu. 115 00:06:52,246 --> 00:06:54,576 "Đường đá" nghe không giống đồ ăn. 116 00:06:55,582 --> 00:06:59,212 - Có ai thấy áo vest của cháu không? - Chị không thấy. 117 00:06:59,294 --> 00:07:01,764 Một vụ án nữa để ta quăng mình vào. 118 00:07:01,839 --> 00:07:03,839 Không tin nổi. Đó là áo vest cháu thích. 119 00:07:03,924 --> 00:07:05,804 Donna, nếu cháu muốn phá vụ này, 120 00:07:05,884 --> 00:07:08,554 gác cảm xúc qua một bên và để sự kiện dẫn dắt. 121 00:07:08,637 --> 00:07:11,677 Sao cô nghĩ nó là vụ án? Đâu phải cái gì cũng là bí ẩn. 122 00:07:11,765 --> 00:07:14,135 Vô lý. Ít hơn rất nhiều cũng thành vụ án. 123 00:07:14,226 --> 00:07:16,476 Cái gì trước làm trước. Tả áo vest đó. 124 00:07:16,562 --> 00:07:20,522 Nó màu đen, có hai túi phía trước, một dây khóa kéo và... 125 00:07:20,607 --> 00:07:23,277 - Miếng vá ngựa vằn ở lưng? - Dạ. Sao cô biết? 126 00:07:23,360 --> 00:07:25,110 Cô bé kia đang mặc nó. 127 00:07:26,446 --> 00:07:28,526 Sloane. Bạn mới trộm áo của cháu. 128 00:07:28,615 --> 00:07:31,365 Vụ này dễ quá. Giờ cô lại lo về Watson. 129 00:07:31,451 --> 00:07:33,871 - Không thể tin em ấy làm thế. - Em đã tử tế với cậu ấy. 130 00:07:35,747 --> 00:07:38,127 - Donna, khoan. - Này, Sloane. 131 00:07:39,751 --> 00:07:43,511 - Đó là áo tớ. - Không phải. Ai cũng có áo này. 132 00:07:43,589 --> 00:07:44,719 Tớ biết nó của tớ. 133 00:07:44,798 --> 00:07:48,968 Ngay đó là vết pasta dính vào khi tớ không cởi áo lúc ăn tối, 134 00:07:49,052 --> 00:07:50,762 dù mẹ tớ đã bảo tớ làm thế. 135 00:07:51,972 --> 00:07:53,522 Tớ nhầm. Xin lỗi. 136 00:07:54,933 --> 00:07:55,933 Tạm biệt. 137 00:07:56,476 --> 00:07:58,476 Thẩm vấn nghi phạm tốt đấy, 138 00:07:58,562 --> 00:08:01,732 nhưng quá tệ khi nóng đầu, như cách các cháu nói. 139 00:08:07,279 --> 00:08:09,159 Vâng. Cô hoàn toàn đúng, Janice. 140 00:08:09,239 --> 00:08:11,949 Lỗi của chúng tôi, và chúng tôi hoàn toàn sai. 141 00:08:12,034 --> 00:08:15,044 Nhưng có cách nào khả dĩ để cô giúp chúng tôi không? 142 00:08:15,120 --> 00:08:17,710 Tiệm sách đã thuộc về nhà tôi hàng chục năm. 143 00:08:17,789 --> 00:08:20,999 Không có tiền bảo hiểm, chúng tôi sẽ không thể sửa chữa. 144 00:08:22,377 --> 00:08:27,167 Vâng, tôi hiểu. Cảm ơn cô đã cố. Và tôi xin lỗi lần nữa về hôm trước. 145 00:08:28,509 --> 00:08:30,009 Chà, không gặp may. 146 00:08:30,093 --> 00:08:32,353 Lần này bố đã làm hỏng chuyện phải không? 147 00:08:32,429 --> 00:08:35,849 Đừng nói thế. Ta chỉ cần nghĩ cách khác để sửa tiệm thôi. 148 00:08:39,061 --> 00:08:43,271 Có lẽ nhà hảo tâm giàu có nào đó giúp được cho sự gay go này của nhà cháu. 149 00:08:43,357 --> 00:08:46,777 Vấn đề của ta không thể giải quyết bằng người giàu trên trời rơi xuống. 150 00:08:46,860 --> 00:08:49,660 Có lẽ nếu ta tìm ra bản thảo, sẽ có phần thưởng. 151 00:08:49,738 --> 00:08:53,408 Sao tất cả căng thế? Ai cũng đeo mặt suy tư. 152 00:08:53,492 --> 00:08:55,702 Bọn tớ đang cố nghĩ cách sửa tiệm. 153 00:08:55,786 --> 00:08:58,786 Nhà tớ không đủ tiền sửa. Tại chúng ta nên tan tành. 154 00:08:58,872 --> 00:09:02,212 Thực tế là, Hồn ma Nhà văn đã thả Frankenstein ra. 155 00:09:02,960 --> 00:09:04,670 Như tớ đã nói, thực tế. 156 00:09:04,753 --> 00:09:08,053 Cũng còn phải tìm bản thảo mất tích của Albert Hughes. 157 00:09:08,131 --> 00:09:11,221 Anh không thể giúp em vụ đó, nhưng biết cách làm Chevon vui lên. 158 00:09:11,969 --> 00:09:14,009 Tớ đã quyết đồng tranh cử với cậu. 159 00:09:14,096 --> 00:09:16,006 - Sao? Thật chứ? - Ừ. 160 00:09:16,098 --> 00:09:18,728 Đừng hào hứng quá, không thì tớ sẽ đổi ý. 161 00:09:18,809 --> 00:09:23,899 Rồi. Tớ bình tĩnh. Nhưng tớ tưởng cậu không quan tâm chính trị. 162 00:09:23,981 --> 00:09:26,861 Có rất nhiều thứ ở trường này cần khắc phục. 163 00:09:26,942 --> 00:09:27,992 Chính xác. 164 00:09:28,068 --> 00:09:31,908 Và dù tớ thích hay không, có thể hội đồng học sinh là cách duy nhất. 165 00:09:32,406 --> 00:09:35,366 - Chà. Em sốc đấy. - Chị nghĩ tuyệt mà. 166 00:09:35,450 --> 00:09:38,410 - Hãy nghĩ về mọi điều tốt ta sẽ làm. - Cần thắng cử đã. 167 00:09:38,495 --> 00:09:41,285 Ta còn phải làm nhiều để mọi người đổ về phía ta. 168 00:09:41,373 --> 00:09:42,423 Ta có thể mà. 169 00:09:43,041 --> 00:09:46,041 Tớ cũng có ít kem đường đá ghi tên cậu đấy. 170 00:09:46,128 --> 00:09:48,918 Cô thử rồi, và đó là món ngọt ngon lành nhất. 171 00:09:49,006 --> 00:09:50,626 Điều đó hay lắm, thật sự. 172 00:09:50,716 --> 00:09:53,716 Nhưng ta nên quay lại tìm bản thảo. 173 00:09:54,386 --> 00:09:55,796 Cái kia lạ quá. 174 00:09:58,849 --> 00:10:01,059 Không, đó là Hồn ma Nhà văn. Ông ấy trở lại. 175 00:10:06,815 --> 00:10:10,315 Thần kỳ quá. Hồn ma thật sự viết cho các cháu. 176 00:10:10,903 --> 00:10:14,953 "Hơn Cả Kho 545". 177 00:10:15,532 --> 00:10:18,492 - Một câu đố à? - Cái gì còn hơn cả cái kho? 178 00:10:18,577 --> 00:10:21,787 - Kho siêu lớn. - Kho đồng thời là nhà hàng à? 179 00:10:21,872 --> 00:10:25,422 Tớ biết rồi. Hơn Cả Kho là nơi người ta cất giữ đồ linh tinh 180 00:10:25,501 --> 00:10:26,501 gần chỗ mẹ tớ làm. 181 00:10:27,377 --> 00:10:31,087 - Không rõ 545 là gì? - Có lẽ là số của phòng kho. 182 00:10:31,173 --> 00:10:33,133 Thấy chưa? Ta đã là đội mạnh rồi. 183 00:10:33,217 --> 00:10:36,427 Một đầu mối. Cô ước có một hồn ma giúp cô phá án. 184 00:10:36,512 --> 00:10:39,392 Cô có Watson mà. Ồ! Cháu xin lỗi. 185 00:10:40,224 --> 00:10:41,934 Ta còn chờ gì nữa? 186 00:10:51,693 --> 00:10:54,033 Những người này làm gì ở đây? 187 00:10:54,112 --> 00:10:56,282 - Mọi người đến dự đấu giá. - Đấu giá? 188 00:10:56,365 --> 00:10:59,155 Mỗi tháng một lần, họ đấu giá các phòng không trả tiền. 189 00:10:59,243 --> 00:11:00,243 Giống chương trình TV đó. 190 00:11:00,327 --> 00:11:03,957 Em từng xem tập có người mua được cả đống áo khoác xưa. 191 00:11:04,039 --> 00:11:06,539 Chị từng xem tìm được mỏ neo của một con tàu cổ. 192 00:11:06,625 --> 00:11:07,785 Cảm ơn, Hồn ma Nhà văn. 193 00:11:07,876 --> 00:11:10,456 Vậy hẳn là bản thảo ở một phòng ở đây. 194 00:11:10,546 --> 00:11:14,166 Như săn kho kháu. Ồ, các cháu biết ai thích săn kho báu chứ? 195 00:11:14,258 --> 00:11:17,298 - Cháu tin là cô Watson ổn. - Có lẽ thế. 196 00:11:17,386 --> 00:11:20,466 Nếu thế, cô ấy đã bỏ chúng ta tự phá vụ án này. 197 00:11:20,931 --> 00:11:23,771 Khi nào tìm được bản thảo, chúng ta sẽ tìm Watson. 198 00:11:23,851 --> 00:11:26,231 - Cháu hứa. - Rõ là cô ấy không muốn bị tìm ra. 199 00:11:26,311 --> 00:11:29,901 Mọi người theo tôi và ta sẽ xem qua các phòng được bán. 200 00:11:29,982 --> 00:11:33,822 Và sau đó, mọi người sẽ có cơ hội trả giá. 201 00:11:33,902 --> 00:11:38,032 Và nhớ, không đụng chạm. Rồi, mọi người. Đi nào. 202 00:11:43,579 --> 00:11:47,619 Rồi. Ngay bên đây. Đi tiếp nào. Theo tôi. Các phòng bên phải. 203 00:11:47,708 --> 00:11:50,538 Các phòng ngay dưới đây. Các phòng bên kia. 204 00:11:52,546 --> 00:11:55,336 Năm-một-tám-tám. Năm-một-tám-bảy. 205 00:11:55,424 --> 00:11:59,184 Các phòng này đều có bốn chữ số, nhưng manh mối của G.W. có ba. 206 00:11:59,261 --> 00:12:01,931 Hẳn ông ấy có lý do. Tiếp tục tìm đi. 207 00:12:09,730 --> 00:12:12,070 Vì sao người ta giữ đồ linh tinh này? 208 00:12:13,859 --> 00:12:16,399 Chắc đồ linh tinh của người này là kho báu của người kia. 209 00:12:18,155 --> 00:12:21,115 Tớ ước có một phòng này để bỏ quần áo của Donna vào. 210 00:12:21,700 --> 00:12:24,450 Tớ chẳng hề muốn có nhiều đồ hơn mức vừa một phòng. 211 00:12:24,536 --> 00:12:26,906 Cứ hình dung ở phòng đó chung với Donna. 212 00:12:27,539 --> 00:12:28,539 Bên này! 213 00:12:33,629 --> 00:12:35,459 Nhìn kìa. Mấy cái hộp. 214 00:12:37,174 --> 00:12:40,264 - Sách luật. - Và cái này ghi "Hồ sơ Khách hàng". 215 00:12:40,344 --> 00:12:41,184 HỒ SƠ KHÁCH HÀNG D - F 216 00:12:41,261 --> 00:12:43,681 - Có vẻ là luật sư. - Manh mối quá nhiều. 217 00:12:43,764 --> 00:12:45,394 Làm sao ta chắc đó là của Albert? 218 00:12:45,474 --> 00:12:48,314 Tấm bằng luật ghi "Albert Hughes" chắc là đủ rồi. 219 00:12:48,393 --> 00:12:49,813 ĐẠI HỌC THOMPSON ALBERT HUGHES 220 00:12:49,895 --> 00:12:51,765 Chính xác lắm, Curtis. 221 00:12:52,272 --> 00:12:54,072 Ta phải thắng được phòng này. 222 00:12:54,149 --> 00:12:58,739 Tớ không hiểu. Phòng này là 5183, nhưng Hồn ma Nhà văn nói 545. 223 00:12:58,820 --> 00:13:00,530 Phải. Không hợp lý. 224 00:13:01,031 --> 00:13:02,991 Nhưng Hồn ma Nhà văn đưa ta đến đây. 225 00:13:03,075 --> 00:13:06,495 Đồng ý. Nên bản thảo phải ở đâu đó trong này. 226 00:13:06,578 --> 00:13:09,158 - Này! Không đụng chạm. - Xin lỗi ạ. 227 00:13:09,248 --> 00:13:11,208 Các cháu đâu được ở trong đó. 228 00:13:15,879 --> 00:13:17,629 Rồi. Gom hết tiền cho tớ. 229 00:13:17,714 --> 00:13:19,974 Chưa phải phó chủ tịch mà đã làm sếp. 230 00:13:20,050 --> 00:13:21,930 Vui vẻ góp cho mục đích tốt. 231 00:13:23,136 --> 00:13:26,766 - Bọn cháu nghĩ không dùng được nó. - À phải. Khác quốc gia. 232 00:13:26,849 --> 00:13:32,269 Rồi. Cả tiền tiêu vặt của tớ, ta có 35 đô và... 233 00:13:33,605 --> 00:13:34,725 - năm xu. - Trời ạ. 234 00:13:34,815 --> 00:13:36,525 Cháu có thể mua cả tòa nhà. 235 00:13:36,608 --> 00:13:39,238 - Ở đây thì không. - Thời đại thay đổi thật. 236 00:13:39,903 --> 00:13:43,493 - Anh nghĩ đủ chứ? - Phòng 5180 trước. 237 00:13:43,574 --> 00:13:45,624 Giá khởi điểm 100 đô. 238 00:13:45,701 --> 00:13:47,201 Chà, thua rồi. 239 00:13:47,286 --> 00:13:51,286 - Một trăm! - Một trăm. Tôi có 100. Ai khác không? 240 00:13:51,373 --> 00:13:54,043 Một trăm lần một. Một trăm lần hai. 241 00:13:54,126 --> 00:13:56,376 Bán với giá 100. Chúc vui. 242 00:13:56,461 --> 00:13:59,841 - Tốt! - Phòng tiếp theo là 5183. 243 00:14:00,340 --> 00:14:03,510 Là phòng đó. Có lẽ ai thắng cũng sẽ cho ta xem một vòng. 244 00:14:04,011 --> 00:14:05,011 Ý hay. 245 00:14:05,095 --> 00:14:08,215 - Giá khởi điểm 100 đô. - Một trăm! 246 00:14:08,307 --> 00:14:09,427 Một hai lăm! 247 00:14:11,643 --> 00:14:12,773 Tôi có 125. 248 00:14:12,853 --> 00:14:15,943 Bà đồng đã bán cho ta viên đá cho quái vật của Frankenstein. 249 00:14:16,023 --> 00:14:18,653 - Lydia. - Bà ấy làm gì ở đây? 250 00:14:18,734 --> 00:14:21,154 - Một năm mươi! - Một năm mươi! Tôi có 150! 251 00:14:21,236 --> 00:14:23,946 - Hai trăm. - Hai trăm. Tôi có 200. 252 00:14:24,031 --> 00:14:26,991 - Hai năm mươi. - Hai năm mươi. Tôi có 250! 253 00:14:27,075 --> 00:14:29,905 - Ba trăm. - Ba trăm lần thứ nhất! 254 00:14:29,995 --> 00:14:32,575 Ba trăm lần thứ hai! Còn ai khác không? 255 00:14:32,664 --> 00:14:35,214 Bán với giá 300. 256 00:14:38,545 --> 00:14:41,005 Chào, Lydia từ Vòng quay May mắn. 257 00:14:41,089 --> 00:14:44,549 Ồ, Ruben. Ta nhớ cháu. Từ Tiệm sách Village. 258 00:14:44,635 --> 00:14:48,095 Vâng. Liệu bọn cháu có thể xem phòng cô vừa thắng không. 259 00:14:48,180 --> 00:14:51,430 - Nó từng của một người bạn. - Ta muốn giúp cháu lắm. Thật đó. 260 00:14:51,517 --> 00:14:54,597 Nhưng ta phải trung thành với linh hồn đã liên lạc ta 261 00:14:54,686 --> 00:14:57,146 với hy vọng lấy được phòng 5183. 262 00:14:57,648 --> 00:15:01,238 Khoan! Bà nói một hồn ma bảo bà đến đây à? 263 00:15:01,318 --> 00:15:05,568 Theo cách nào đó. Linh hồn cụ thể này thích viết lời nhắn cho ta. 264 00:15:05,656 --> 00:15:07,986 - Một hồn ma viết cho bà? - Phải. 265 00:15:08,075 --> 00:15:09,485 Xin lỗi. Ta phải đi. 266 00:15:10,994 --> 00:15:13,624 - Không tin nổi. - Anh nghĩ đó là Hồn ma Nhà văn? 267 00:15:13,705 --> 00:15:16,995 Còn bao nhiêu hồn ma ngoài đó viết lời nhắn cho mọi người? 268 00:15:20,254 --> 00:15:22,134 Ừ, đó là Hồn ma Nhà văn. 269 00:15:22,840 --> 00:15:24,970 TIỆM SÁCH VILLAGE 270 00:15:25,050 --> 00:15:28,010 Cô xấu hổ quá. Sao cô không đoán được việc này nhỉ? 271 00:15:28,095 --> 00:15:29,295 Chúng ta đều thế. 272 00:15:29,388 --> 00:15:31,928 Không có bạn, cô không nghĩ được nhiều. 273 00:15:32,599 --> 00:15:35,389 Vì sao Hồn ma Nhà văn đưa Lydia đến Hơn Cả Kho? 274 00:15:35,477 --> 00:15:37,147 Có lẽ chúng ta làm lâu quá. 275 00:15:37,229 --> 00:15:39,939 Ta cần đến gặp Lydia. Có gì đó không hợp lý. 276 00:15:40,023 --> 00:15:44,153 Và như cô Shirl luôn nói, để các sự kiện của vụ án dẫn dắt ta. 277 00:15:44,236 --> 00:15:45,946 Cô nói thế hay hơn nhiều. 278 00:15:46,029 --> 00:15:48,659 Hồn ma Nhà văn đưa ta đến Hơn Cả Kho là có lý do, 279 00:15:48,740 --> 00:15:50,870 và ta phải tìm ra đó là gì. 280 00:15:52,995 --> 00:15:54,825 VÒNG QUAY MAY MẮN 281 00:16:02,713 --> 00:16:05,723 - Ta đã biết các cháu sẽ trở lại. - Vì bà là bà đồng? 282 00:16:05,799 --> 00:16:10,389 Phải. Và cũng vì các cháu muốn xem cùng phòng kho mà ta muốn. 283 00:16:10,470 --> 00:16:12,220 Bà có thể nói thêm về hồn ma 284 00:16:12,306 --> 00:16:14,556 - nói bà đến đó không? - Ma là từ xấu. 285 00:16:14,641 --> 00:16:17,481 - Ta thích linh hồn hơn. - Cháu thích Hồn ma Nhà văn. 286 00:16:17,561 --> 00:16:19,731 Hồn ma Nhà văn. Ta thích thế. 287 00:16:19,813 --> 00:16:22,823 Chà, các linh hồn gọi ta kiểu gì, ta cũng trả lời. 288 00:16:22,900 --> 00:16:26,950 Bọn cháu tò mò. Bà có tìm thấy gì thú vị trong phòng kho đó không? 289 00:16:27,029 --> 00:16:30,869 - Ý cháu thú vị là sao? - Tài liệu quan trọng hay bản thảo? 290 00:16:30,949 --> 00:16:34,539 Không, nhưng nếu được hoàn lại tiền mua thì hay lắm. 291 00:16:34,620 --> 00:16:36,120 Vậy là, không có gì. 292 00:16:36,205 --> 00:16:40,205 Vì sao các cháu ở đây? Và vì sao hỏi về một bản thảo? 293 00:16:40,292 --> 00:16:42,672 - Không có lý do. - Ta biết chuyện gì rồi. 294 00:16:44,087 --> 00:16:46,507 - Bà biết? - Các cháu nói với linh hồn, như ta. 295 00:16:47,132 --> 00:16:49,552 - Không hẳn. - Bọn cháu đọc được. 296 00:16:51,220 --> 00:16:52,430 Chuyện dài lắm. 297 00:16:53,013 --> 00:16:55,353 - Biết cái này gợi nhớ ai không? - Đừng chạm. 298 00:16:55,432 --> 00:16:58,272 - Linh hồn à? - Bà uống trà ạ? 299 00:16:58,352 --> 00:17:00,442 Chevon, giờ đâu phải lúc uống trà. 300 00:17:00,521 --> 00:17:03,521 Thật ra ta không quan tâm, nhưng linh hồn đó nài nỉ. 301 00:17:03,607 --> 00:17:06,527 Chờ chút. Linh hồn của bà thích trà Earl Grey à? 302 00:17:06,609 --> 00:17:09,199 Phải. Với vài lát chanh. Sao cháu biết? 303 00:17:09,695 --> 00:17:12,195 - Cầm lên đi. - Cháu chắc chứ? 304 00:17:18,955 --> 00:17:21,205 Linh hồn đó trở về từ phòng kho. 305 00:17:24,211 --> 00:17:27,091 - Cháu nghĩ đã biết linh hồn đó là ai? - Là ai thế? 306 00:17:27,172 --> 00:17:29,972 Nói thật, bà sẽ không tin nếu cháu nói ra đâu. 307 00:17:46,567 --> 00:17:48,817 Bọn cháu biết cô ở đó, Watson. Mở ra. 308 00:17:56,034 --> 00:17:57,084 Watson. 309 00:17:58,453 --> 00:17:59,503 Sherlock. 310 00:18:01,373 --> 00:18:03,213 Sao cô đến được đây? 311 00:18:03,292 --> 00:18:05,502 Cơ bản thôi, Donna thân mến. 312 00:18:05,586 --> 00:18:09,546 Cô biết cô cần chứng tỏ mình có giá trị và phá vụ án này một mình. 313 00:18:09,631 --> 00:18:13,511 Nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu, khi mình vô hình. 314 00:18:13,594 --> 00:18:15,974 Để tìm bản thảo mất tích, 315 00:18:16,054 --> 00:18:19,644 cô biết cô cần tìm ai đó tin vào chuyện siêu nhiên, 316 00:18:19,725 --> 00:18:22,435 người sẽ không bị sốc khi cô di chuyển vật thể 317 00:18:22,519 --> 00:18:26,059 hoặc, như hồn ma của các cháu, khi viết lời nhắn. 318 00:18:27,691 --> 00:18:30,691 Cô thấy danh thiếp bà ấy ở sổ manh mối của các cháu. 319 00:18:31,153 --> 00:18:33,203 Sao cô tìm được đến phòng kho? 320 00:18:33,280 --> 00:18:37,370 Chúng ta đã tìm mọi hồ sơ công khai cũ về Albert Hughes. 321 00:18:37,951 --> 00:18:40,371 Nó dẫn chúng ta đến thư ký luật của ông ấy, 322 00:18:40,454 --> 00:18:44,294 bà ấy nói là vừa được thông báo cần đến dọn đồ khỏi một phòng kho 323 00:18:44,374 --> 00:18:48,094 có một số đồ của sếp bà ấy trước ngày nhất định, hoặc họ đấu giá. 324 00:18:48,170 --> 00:18:51,720 Chúng ta biết đây là đột phá cần thiết của vụ này. 325 00:18:51,798 --> 00:18:54,548 Chúng ta đã quyết định thử vận may ở Hơn Cả Kho. 326 00:18:55,677 --> 00:18:56,847 Cậu thật sự làm được. 327 00:18:57,513 --> 00:19:00,353 Tôi xin lỗi về cách tôi nghĩ mọi việc. 328 00:19:00,933 --> 00:19:03,523 Chính tôi mới phải nói xin lỗi. 329 00:19:04,645 --> 00:19:06,685 Tôi nên nói với cậu là tôi chưa chết. 330 00:19:07,731 --> 00:19:09,691 Tôi nhớ cậu và các vụ án của chúng ta. 331 00:19:10,901 --> 00:19:14,991 Tôi đã tưởng bạn thân của mình ra đi mãi mãi. 332 00:19:17,574 --> 00:19:21,914 Cháu mừng ta đã làm lành, nhưng Bác sĩ Watson, cô tìm được bản thảo không? 333 00:19:23,413 --> 00:19:26,753 Không may, không thấy. Nhưng... có gì đó. 334 00:19:33,674 --> 00:19:37,934 Một cái rương kim loại, nhưng có ổ khóa cần mã số. 335 00:19:38,011 --> 00:19:39,641 Cô đã thử ngày sinh Albert 336 00:19:39,721 --> 00:19:42,931 và số của con đường nơi đặt hãng luật của ông ấy, 337 00:19:43,016 --> 00:19:46,266 nhưng đến giờ vẫn chưa thể mở được nó. 338 00:19:47,896 --> 00:19:49,266 Thử 545 đi. 339 00:19:51,567 --> 00:19:54,777 Năm, bốn, năm. 340 00:20:04,872 --> 00:20:07,752 - Một máy đánh chữ và một hộp giấy. - Thế thôi à? 341 00:20:07,833 --> 00:20:10,753 Tưởng Hồn ma Nhà văn dẫn ta đến đây để tìm bản thảo. 342 00:20:10,836 --> 00:20:14,796 Gần. Đây hẳn là máy chữ ông ấy dùng để viết bản thảo đó. 343 00:20:14,882 --> 00:20:16,842 Hồn ma Nhà văn muốn ta tìm cái này. 344 00:20:16,925 --> 00:20:19,545 Cô đồng ý. Có lý do cả. 345 00:20:19,636 --> 00:20:23,096 Cô cũng đồng ý. Cái gì khác có thể viết bằng máy chữ? 346 00:20:23,182 --> 00:20:26,062 Biên lai. Thư từ. 347 00:20:27,644 --> 00:20:28,944 Hoặc một lá thư bí mật. 348 00:20:34,276 --> 00:20:36,946 - Xem này. - Cô đang nhìn gì? 349 00:20:41,408 --> 00:20:44,198 Đây là lá thư bọn cháu tìm ra, giấu trong phòng bà, 350 00:20:44,286 --> 00:20:46,406 và đây là lá thư cháu vừa gõ ra. 351 00:20:55,672 --> 00:20:59,892 Chữ "U" bị nghiêng với góc y như nhau ở cả hai lá thư. 352 00:20:59,968 --> 00:21:04,348 Chúng giống nhau, đến các chi tiết nhỏ. 353 00:21:05,224 --> 00:21:07,984 Mason Briggs đã viết lá thư này cho bà cháu. 354 00:22:04,658 --> 00:22:06,658 DỊCH PHỤ ĐỀ: GENIUX NGÔ