1 00:00:05,090 --> 00:00:09,594 Tôi không tin nổi những lời vừa phát ra từ miệng của mẹ tôi. 2 00:00:09,594 --> 00:00:12,430 Cô Golly, cô bị sa thải. 3 00:00:13,098 --> 00:00:16,643 Tôi đã muốn hét lên, "Không phải lỗi của cô Ole Golly", 4 00:00:16,643 --> 00:00:19,521 nhưng những lời đó như nghẹn lại trong cổ họng tôi. 5 00:00:20,105 --> 00:00:23,024 Cô Welsch, hy vọng cô biết rõ về tôi đủ để nhận ra 6 00:00:23,024 --> 00:00:25,318 rằng chừng nào tôi còn chăm sóc Harriet, 7 00:00:25,318 --> 00:00:29,364 tôi sẽ không để một sợi tóc trên đầu con bé bị tổn hại. 8 00:00:29,364 --> 00:00:32,284 Harriet, đưa con lên phòng đi ngủ nào. 9 00:00:38,540 --> 00:00:41,501 Bố ơi, không phải lỗi của cô Ole Golly. Mà là lỗi của con. 10 00:00:41,501 --> 00:00:44,254 Con đã bắt cô ấy thức khuya. Con xin lỗi. 11 00:00:44,254 --> 00:00:47,883 Con cần cô ấy. Chúng ta cần cô ấy. 12 00:00:49,175 --> 00:00:51,845 Harriet, để bố mẹ xử lý việc này. 13 00:00:56,641 --> 00:01:01,605 Bố tôi quên mất con gái mình là điệp viên tầm cỡ thế giới là điều tốt. 14 00:01:01,605 --> 00:01:05,817 Tám, chín, mười. An toàn. 15 00:01:09,029 --> 00:01:11,823 Tôi có thể thấy bố mẹ không tức giận nữa. 16 00:01:11,823 --> 00:01:14,618 Thế nghĩa là họ sẽ thôi không sa thải cô Ole Golly? 17 00:01:15,785 --> 00:01:19,372 Anh chị Welsch, có điều này tôi cần nói. 18 00:01:19,998 --> 00:01:20,999 Chúng tôi cũng thế. 19 00:01:21,583 --> 00:01:24,169 Khi chúng tôi về nhà và không thấy Harriet đâu, 20 00:01:24,169 --> 00:01:25,712 chúng tôi đã thật sự sợ hãi. 21 00:01:26,379 --> 00:01:29,925 Chúng tôi hoảng loạn, và có lẽ phản ứng hơi quá một chút. 22 00:01:32,010 --> 00:01:34,471 Cô là một phần của gia đình chúng tôi, cô Golly. 23 00:01:34,471 --> 00:01:37,182 Chúng tôi muốn cô ở lại chừng nào cô muốn. 24 00:01:37,182 --> 00:01:38,558 Hết ý! 25 00:01:38,558 --> 00:01:40,227 Tôi thật cảm kích, 26 00:01:40,227 --> 00:01:43,230 và tôi biết tôi sẽ luôn cảm thấy như một phần của gia đình này. 27 00:01:43,230 --> 00:01:46,483 Nhưng, anh Waldenstein... 28 00:01:46,483 --> 00:01:50,612 George tối nay đã cầu hôn tôi. 29 00:01:50,612 --> 00:01:52,322 Và cô ấy đã nhận lời. 30 00:01:52,322 --> 00:01:54,282 Giỏi lắm, cô Ole Golly. 31 00:01:54,282 --> 00:01:56,826 Tôi biết đây sẽ là điều bất ngờ, 32 00:01:56,826 --> 00:02:00,747 nhưng chúng tôi đã quyết định chuyển tới Montreal để bắt đầu cuộc sống mới. 33 00:02:00,747 --> 00:02:02,332 Cái gì? 34 00:02:03,041 --> 00:02:04,292 Tuần sau. 35 00:02:04,292 --> 00:02:07,671 Không. Ôi, không. 36 00:02:08,671 --> 00:02:11,341 {\an8}Tôi chỉ muốn là Bạn chỉ muốn là 37 00:02:11,341 --> 00:02:13,093 Chúng ta chỉ muốn là 38 00:02:14,219 --> 00:02:16,680 Tôi sẽ là con người như mình muốn 39 00:02:16,680 --> 00:02:18,348 Quyền tự do của tôi 40 00:02:18,848 --> 00:02:21,768 Không, tôi sẽ không cắt tóc 41 00:02:21,768 --> 00:02:24,229 Và tôi sẽ mặc bất cứ trang phục gì 42 00:02:24,229 --> 00:02:30,360 Tôi thích khi được là chính mình 43 00:02:30,360 --> 00:02:32,988 Tôi không muốn là Bạn không muốn là 44 00:02:32,988 --> 00:02:35,949 Chúng ta không muốn bị sai khiến 45 00:02:35,949 --> 00:02:37,033 {\an8}"Con Moóc và Người Thợ mộc" 46 00:02:37,951 --> 00:02:38,994 {\an8}ĐIỆP VIÊN HARRIET 47 00:02:38,994 --> 00:02:40,161 {\an8}DỰA TRÊN CUỐN SÁCH CỦA LOUISE FITZHUGH 48 00:02:40,870 --> 00:02:43,582 Rõ ràng là chúng tôi rất mừng cả cho hai người, 49 00:02:43,582 --> 00:02:46,543 nhưng tại sao cô phải chuyển nhà để kết hôn? 50 00:02:46,543 --> 00:02:47,627 Nếu cô ở lại New York, 51 00:02:47,627 --> 00:02:49,838 cô vẫn có thể là bảo mẫu của Harriet vào ban ngày. 52 00:02:49,838 --> 00:02:52,090 Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cô ở đây. 53 00:02:52,674 --> 00:02:55,760 Hai anh chị thật chu đáo. 54 00:02:55,760 --> 00:02:58,013 Nhưng chúng tôi đã quyết định rồi. 55 00:02:58,013 --> 00:03:02,100 Tôi đã suy nghĩ về việc này, còn năm nay, Harriet rất lớn rồi. 56 00:03:02,100 --> 00:03:04,728 Tôi nghĩ đã thời điểm đã đến. 57 00:03:04,728 --> 00:03:05,812 Không! 58 00:03:08,398 --> 00:03:09,649 Chưa đâu. 59 00:03:15,113 --> 00:03:18,575 Bỗng nhiên tôi hiểu tại sao người ta cứ trốn tránh vấn đề. 60 00:03:19,242 --> 00:03:21,870 "Thời điểm đã đến". 61 00:03:22,913 --> 00:03:24,998 Đã đến thời điểm chưa? 62 00:03:29,085 --> 00:03:32,631 Rõ ràng trông tôi trưởng thành hơn nếu bạn bỏ qua mái tóc đáng sợ. 63 00:03:33,924 --> 00:03:34,925 Nhưng tôi đã lớn rồi sao? 64 00:03:35,550 --> 00:03:39,221 Những việc tôi đã làm năm nay: Trưởng thành hay không trưởng thành. 65 00:03:39,221 --> 00:03:42,390 Dạy cô Ole Golly đi xe đạp. Rất trưởng thành. 66 00:03:42,390 --> 00:03:47,145 Không chịu thử bánh kẹp kiểu mới dù mẹ ra sức bắt ép. 67 00:03:47,145 --> 00:03:50,232 Trưởng thành. Điều đó có nghĩa tôi có khẩu vị sành hơn mà thôi. 68 00:03:50,232 --> 00:03:52,567 Nổi cơn tam bành ở lớp khiêu vũ. 69 00:03:52,567 --> 00:03:56,529 Rất trưởng thành. Tôi nổi điên lên là vì tự do. 70 00:03:56,529 --> 00:03:59,658 Bộ não mách bảo tôi đã sẵn sàng là chính mình, 71 00:03:59,658 --> 00:04:01,701 nhưng trái tim lại bảo khác. 72 00:04:02,327 --> 00:04:05,789 Cô Ole Golly nói, "Thời điểm đã đến". 73 00:04:05,789 --> 00:04:08,541 Tại sao những lời đó nghe quen thuộc đến thế? 74 00:04:11,670 --> 00:04:14,214 Và bây giờ là bài thơ yêu thích của cháu, 75 00:04:14,214 --> 00:04:15,966 từ Alice ở Xứ sở Thần tiên. 76 00:04:18,843 --> 00:04:21,846 "Thời điểm đã đến, con Moóc nói, 77 00:04:21,846 --> 00:04:23,932 Nói về nhiều chuyện..." 78 00:04:23,932 --> 00:04:26,351 "Về đôi giày, về con tàu và sáp niêm phong..." 79 00:04:26,351 --> 00:04:27,811 "Về bắp cải..." 80 00:04:27,811 --> 00:04:29,354 "Và các vị vua". 81 00:04:33,400 --> 00:04:35,735 Đó là bài thơ của chúng tôi. 82 00:04:37,612 --> 00:04:40,282 Đó luôn là một phần của con người chúng tôi với tư cách bạn bè. 83 00:04:45,579 --> 00:04:47,789 "Thời điểm đã đến". 84 00:04:50,041 --> 00:04:53,545 Kể cả nếu nó đến, tôi sẽ làm gì khi không có cô Ole Golly? 85 00:05:11,187 --> 00:05:14,149 Thời điểm đã đến. Thời điểm đã đến. 86 00:05:15,901 --> 00:05:18,653 Thời điểm đã đến. Thời điểm đã đến. 87 00:05:19,154 --> 00:05:20,488 Thời điểm đã đến. 88 00:05:20,488 --> 00:05:21,948 Cô Ole Golly? 89 00:05:24,367 --> 00:05:25,869 Ole Golly! 90 00:05:28,121 --> 00:05:29,915 Chờ đã! 91 00:05:32,083 --> 00:05:34,002 Chuyển tới Montreal... 92 00:05:35,545 --> 00:05:36,546 ...tuần sau. 93 00:05:36,546 --> 00:05:39,299 Thời điểm đã đến. Thời điểm đã đến. 94 00:05:39,299 --> 00:05:40,759 Thời điểm đã đến. 95 00:05:45,055 --> 00:05:46,431 Ác mộng khủng khiếp quá. 96 00:05:46,973 --> 00:05:49,768 Tôi mừng rỡ vì một tuần nữa cô Ole Golly mới đi. 97 00:05:49,768 --> 00:05:52,270 Tôi cần thời gian để chấp nhận điều này. 98 00:05:54,439 --> 00:05:55,565 Chào Harriet. 99 00:05:55,565 --> 00:05:56,816 May quá con dậy rồi. 100 00:05:56,816 --> 00:05:59,527 Mẹ vừa nhận được tin không vui từ cô Ole Golly. 101 00:05:59,527 --> 00:06:01,112 Cô ấy phải đi tối nay. 102 00:06:01,112 --> 00:06:02,405 Gì ạ? 103 00:06:02,405 --> 00:06:03,657 Nghĩ lại thì, 104 00:06:03,657 --> 00:06:09,246 tôi không cần thời gian để chấp nhận. Thời điểm đó dứt khoát không đến. 105 00:06:09,746 --> 00:06:13,083 Mẹ rất tiếc, Harriet. 106 00:06:13,083 --> 00:06:14,709 Họ cứ ngỡ lên đường tuần sau, 107 00:06:14,709 --> 00:06:17,754 nhưng chú Waldenstein vừa biết chú ấy nhận được công việc mong muốn. 108 00:06:18,255 --> 00:06:20,298 Họ muốn chú ấy bắt đầu ngay ngày kia. 109 00:06:20,840 --> 00:06:22,133 Mẹ biết. 110 00:06:22,133 --> 00:06:23,760 Bố mẹ cũng cảm thấy như vậy. 111 00:06:24,261 --> 00:06:25,637 Thế này nhé, sau giờ học, 112 00:06:25,637 --> 00:06:28,848 con và cô Golly có thể làm bất cứ gì con muốn. Không phải làm bài tập. 113 00:06:28,848 --> 00:06:30,141 Mẹ yêu con. 114 00:06:36,898 --> 00:06:38,066 Không! 115 00:06:38,066 --> 00:06:42,571 Tôi là điệp viên, và điệp viên giỏi không bao giờ bỏ cuộc. 116 00:06:57,419 --> 00:07:00,505 Tôi yêu chai nước hoa đó. 117 00:07:01,339 --> 00:07:03,008 Tôi luôn biến nó thành một nhân vật 118 00:07:03,008 --> 00:07:06,177 trong một trò chơi giả có tựa là "Town" mà cô Ole Golly đã dạy tôi. 119 00:07:08,221 --> 00:07:12,642 Từ khi tôi năm tuổi, cứ thứ Hai hàng tuần, cô Ole Golly và tôi lại chơi Town. 120 00:07:12,642 --> 00:07:15,061 Đó là trò chơi mà ta bịa ra các câu chuyện, 121 00:07:15,061 --> 00:07:18,565 dùng các đồ vật để đóng vai các nhân vật khác nhau. 122 00:07:18,565 --> 00:07:22,152 Hãy vờ như câu chuyện này là về Alice. 123 00:07:22,152 --> 00:07:24,863 Đây là Xứ sở Thần tiên. 124 00:07:24,863 --> 00:07:26,865 Chai nước hoa sẽ là ai? 125 00:07:27,616 --> 00:07:32,454 Chai nước hoa là... một chai nước hoa? 126 00:07:33,163 --> 00:07:35,540 Tưởng tượng đi, Harriet. 127 00:07:40,378 --> 00:07:43,506 Chào Harriet. Tôi là Nước hoa Alice. 128 00:07:43,506 --> 00:07:46,301 Rất vui được gặp cậu. 129 00:07:46,301 --> 00:07:49,221 Là Alice. Nước hoa Alice. 130 00:07:50,555 --> 00:07:53,808 Chai nước hoa cứ đóng một đống vai khác nhau, 131 00:07:53,808 --> 00:07:56,478 trong một đống thế giới tưởng tượng khác nhau. 132 00:07:56,478 --> 00:07:58,480 Từ Nữ hoàng Elizabeth 133 00:07:58,480 --> 00:08:01,900 tới ca sĩ opera có một đàn chim sống trong miệng, 134 00:08:02,567 --> 00:08:03,985 tới một trong những chú chim đó... 135 00:08:03,985 --> 00:08:06,905 lại tiếp tục trở thành nữ tổng thống đầu tiên. 136 00:08:06,905 --> 00:08:08,490 Cảm ơn nước Mỹ. 137 00:08:09,491 --> 00:08:11,826 Cô Ole Golly luôn bảo tôi... 138 00:08:11,826 --> 00:08:16,206 Nhà văn giỏi nhất có thể viết nên một câu chuyện từ bất cứ điều gì. 139 00:08:16,206 --> 00:08:20,794 Đó là khi tôi nhận ra mình cần làm gì để khiến cô ấy ở lại. 140 00:08:22,128 --> 00:08:23,672 Chào cô Ole Golly. 141 00:08:23,672 --> 00:08:25,048 Harriet, cháu đây rồi. 142 00:08:25,048 --> 00:08:27,092 Cô cứ lo cháu ngủ nướng. 143 00:08:28,218 --> 00:08:29,302 Cháu thì không. 144 00:08:30,470 --> 00:08:35,642 Thế, chú Waldenstein cầu hôn cô trong khi chúng ta ở rạp chiếu phim à? 145 00:08:35,642 --> 00:08:37,476 Phải. Đúng vậy. 146 00:08:37,476 --> 00:08:40,522 Nhưng chú ấy không quỳ một chân hay đại loại thế ạ? 147 00:08:40,522 --> 00:08:43,900 Thì, cháu nghĩ sao? Cháu biết cô ghét trò diễn rẻ tiền. 148 00:08:43,900 --> 00:08:48,113 Không có nhẫn đính hôn ạ? Xin lỗi, thật không may. Quá tệ. Ồ, thì. 149 00:08:48,113 --> 00:08:50,824 Chắc mọi việc trở lại bình thường. Cháu sẽ giúp cô dỡ đồ. 150 00:08:51,324 --> 00:08:52,534 Ôi, Harriet. 151 00:08:52,534 --> 00:08:53,994 Cô rất tiếc. 152 00:08:53,994 --> 00:08:59,165 Việc này xảy ra quá nhanh, kể cả đối với cô. 153 00:08:59,791 --> 00:09:02,043 Như William James đã nói, 154 00:09:02,043 --> 00:09:05,881 "Để thay đổi một cuộc đời: Một, bắt đầu ngay. 155 00:09:05,881 --> 00:09:08,592 Hai, thực hiện một cách khoa trương. 156 00:09:08,592 --> 00:09:11,970 Ba, không có ngoại lệ". 157 00:09:11,970 --> 00:09:15,891 Tôi đã muốn tranh cãi, nhưng tôi rất thích từ "khoa trương". 158 00:09:16,474 --> 00:09:18,977 Chúng ta vẫn còn ngày hôm nay. 159 00:09:18,977 --> 00:09:23,273 Và hôm nay, từng giây cô không sửa soạn hành lý và cháu không đi học, 160 00:09:23,273 --> 00:09:25,233 cô là của cháu. 161 00:09:25,233 --> 00:09:26,651 Chúng ta có thể làm bất cứ gì. 162 00:09:26,651 --> 00:09:29,779 Bất cứ gì. Ừm. 163 00:09:31,948 --> 00:09:35,660 Một ván Town được không ạ? 164 00:09:35,660 --> 00:09:38,872 Dù sao cũng là thứ Hai, và ta không bao giờ bỏ lỡ trò hàng tuần. 165 00:09:39,497 --> 00:09:42,125 Nghe hay đấy. Cháu bắt đầu đi. 166 00:09:42,125 --> 00:09:43,460 Được rồi, Harriet. 167 00:09:43,460 --> 00:09:46,463 Đến lúc kể một câu chuyện mà ta chưa bao giờ kể rồi. 168 00:09:47,130 --> 00:09:49,507 "Xin chào, tôi là Ole Golly". 169 00:09:49,507 --> 00:09:52,469 Đã đến lúc lọc cọc đến Montreal". 170 00:09:52,469 --> 00:09:53,762 Montreal. 171 00:09:53,762 --> 00:09:56,306 "Mon-tray-al". 172 00:09:56,806 --> 00:09:58,725 Hy vọng cô đã sẵn sàng, Ole Golly", 173 00:09:58,725 --> 00:10:01,603 vì thời điểm đã đến. 174 00:10:02,312 --> 00:10:06,691 Chào, tôi là Cheshire Clog Golly, ở "Mon-tray-al". 175 00:10:08,026 --> 00:10:10,820 Xin chào Cheshire Clog Golly. 176 00:10:11,446 --> 00:10:14,491 Tweedledum và Tweedledee Đồng ý làm vua 177 00:10:14,491 --> 00:10:17,911 Vì Tweedledum nói Tweedledee Đã bị bám tĩnh 178 00:10:19,746 --> 00:10:21,164 Nàng đây rồi. 179 00:10:22,207 --> 00:10:26,628 Giày Golly yêu quý của ta. Nàng có cho ta vinh hạnh... 180 00:10:27,629 --> 00:10:30,549 Không cần trò kịch rẻ tiền. 181 00:10:30,549 --> 00:10:35,095 Đây là cái bắt tay thật mạnh cho cô gái yêu dấu. 182 00:10:36,429 --> 00:10:39,975 Đúng rồi. Cô còn không biết tiếng Pháp. 183 00:10:39,975 --> 00:10:41,351 Cô sẽ học. 184 00:10:42,018 --> 00:10:45,063 Thì, sẽ khó đấy vì... 185 00:10:45,647 --> 00:10:47,607 Chúng ta không bán sách bằng tiếng Anh. 186 00:10:47,607 --> 00:10:52,571 Nghĩa là không có Willa Cather hay James Joyce, 187 00:10:52,571 --> 00:10:54,406 hay Lewis Carroll. 188 00:10:54,406 --> 00:10:56,700 Không! Tại sao? 189 00:10:57,284 --> 00:10:59,703 Tiệm sách nào cũng có một khu sách tiếng Anh. 190 00:10:59,703 --> 00:11:03,164 Ngôn ngữ chính thức của Canada là tiếng Pháp và tiếng Anh. 191 00:11:03,665 --> 00:11:05,500 Chán thật, bàn thua thứ hai. 192 00:11:06,084 --> 00:11:08,920 Cô dạy cháu chơi trò Town để giúp cháu kể chuyện. 193 00:11:08,920 --> 00:11:11,506 Như thế này giống như tuyên truyền, Harriet. 194 00:11:11,506 --> 00:11:13,884 Cháu sẽ nói cháu biết "tuyên-gì-đấy" nghĩa là gì 195 00:11:13,884 --> 00:11:16,094 và nó dứt khoát không phải thế. 196 00:11:16,094 --> 00:11:20,223 Đó là câu chuyện mà cháu tiết lộ với cô họ làm gì ở Montreal cho vui. 197 00:11:24,561 --> 00:11:27,898 Trận chiến bánh mì que! 198 00:11:27,898 --> 00:11:29,399 Này! Này! Coi chừng! 199 00:11:29,399 --> 00:11:30,901 Tôi sẽ hạ anh! 200 00:11:30,901 --> 00:11:34,487 Anh làm gì vậy? Bánh mì que là để ăn chứ. 201 00:11:35,780 --> 00:11:37,157 Ở đây bọn tôi làm thế. 202 00:11:37,157 --> 00:11:40,577 Bọn tôi dùng bánh mì que đánh nhau. 203 00:11:43,079 --> 00:11:47,709 Giá mà mình sống ở Thành phố New York có Harriet M. Welsch yêu dấu của mình, 204 00:11:47,709 --> 00:11:51,796 người bí mật có chung tên đệm với mình, và sống hạnh phúc mãi mãi với mình. 205 00:11:58,011 --> 00:11:59,971 Ôi, không! Con Jabberwocky. 206 00:12:03,683 --> 00:12:04,726 Ôi, không! 207 00:12:06,269 --> 00:12:09,981 Tại sao mình lại rời bỏ Harriet? Tại sao? 208 00:12:09,981 --> 00:12:11,316 Cô Ole Golly! 209 00:12:11,316 --> 00:12:14,903 Cháu nghe thấy cô khóc. Cháu đến để cứu cô. 210 00:12:17,030 --> 00:12:18,365 Này. 211 00:12:18,365 --> 00:12:20,951 Cô để cháu chơi thêm năm phút rồi, Harriet. 212 00:12:20,951 --> 00:12:22,577 Cháu phải đi học thôi. 213 00:12:23,245 --> 00:12:26,539 Ole Golly, cô có nghe câu chuyện cháu kể không? 214 00:12:26,539 --> 00:12:29,292 Có chứ. Thật sự lý thú. 215 00:12:29,292 --> 00:12:32,003 Dứt khoát không phải cố gắng thuyết phục cô ở lại. 216 00:12:32,003 --> 00:12:33,463 Có phải chuyện đùa đâu. 217 00:12:33,964 --> 00:12:37,425 Cô... Cô biết. Cô biết là không đùa, cô chỉ... 218 00:12:37,425 --> 00:12:39,594 Harriet, đến lúc đi học rồi. 219 00:12:40,303 --> 00:12:42,847 Đến lúc, đến lúc. Đến lúc đi học rồi. 220 00:12:42,847 --> 00:12:45,058 Đến lúc đi Montreal. Đến lúc lớn lên. 221 00:12:45,058 --> 00:12:48,103 Có lẽ đến lúc cô thôi điều khiển cháu rồi! 222 00:12:49,854 --> 00:12:51,940 Bánh kẹp cà chua của cháu ở trên bàn bếp, 223 00:12:51,940 --> 00:12:55,360 còn cô sẽ ở nhà khi cháu trở về. 224 00:12:55,986 --> 00:13:00,907 Cô mong cháu tin vậy à? Không có cháu, cô sẽ khổ sở. 225 00:13:00,907 --> 00:13:03,660 Tôi bắt đầu ngày mới với cảm xúc không gì có thể ngăn được tôi. 226 00:13:04,828 --> 00:13:07,205 Sự thật là, tôi quá tức giận, 227 00:13:07,205 --> 00:13:09,874 đến mức những người sẽ thật sự khổ sở... 228 00:13:11,501 --> 00:13:13,169 ...là các bạn trong giờ thể dục. 229 00:13:14,379 --> 00:13:16,298 Đủ rồi, Pinky. Cậu bị loại! 230 00:13:17,632 --> 00:13:21,469 Cậu ấy bực bội thật đấy. Cậu hỏi có chuyện gì chưa? 231 00:13:21,469 --> 00:13:22,721 Không, cảm ơn nhé. 232 00:13:22,721 --> 00:13:26,600 Tớ định mặc kệ để cậu ấy tự xử lý. Vả lại, cậu ấy thắng liền tù tì. 233 00:13:26,600 --> 00:13:28,143 Tiếp theo là ai? 234 00:13:30,812 --> 00:13:32,397 Lấy hai phần tức giận, 235 00:13:32,397 --> 00:13:35,108 ba phần tổn thương và bốn phần thất vọng, 236 00:13:35,108 --> 00:13:38,361 và xem ai trở thành nhà vô địch tetherball không ai cản nổi. 237 00:13:46,161 --> 00:13:47,162 Thôi chết. 238 00:13:52,792 --> 00:13:54,794 Tớ còn không chơi mà. 239 00:13:54,794 --> 00:13:58,506 Tớ chỉ để hàm duy trì của tớ ở đây. Thấy chưa? 240 00:13:59,925 --> 00:14:03,678 Xin lỗi. Vài người chúng ta không được sinh ra với hàm răng hoàn hảo. 241 00:14:06,765 --> 00:14:08,850 Còn nhiều điều để nói khi vừa tức giận vừa chơi, 242 00:14:09,434 --> 00:14:12,145 - nhất là khi đó là... - Đến lượt tôi. 243 00:14:19,527 --> 00:14:20,528 Cậu phát bóng. 244 00:14:39,673 --> 00:14:42,759 Lần đầu tiên trong 11 năm tôi tồn tại trên đời, 245 00:14:43,343 --> 00:14:45,554 tôi đã thắng Marion Hawthorne. 246 00:14:48,181 --> 00:14:49,683 Cậu ấy vừa... 247 00:14:49,683 --> 00:14:51,476 Tuyệt, cậu làm được rồi! 248 00:14:51,476 --> 00:14:52,561 Giỏi lắm, Welsch. 249 00:14:52,561 --> 00:14:55,480 Cô ấn tượng đấy... nói thật là, hơi khiếp sợ. 250 00:14:56,314 --> 00:15:00,694 Không ngờ tôi nói điều này, nhưng chơi giỏi đấy, Harriet. 251 00:15:02,404 --> 00:15:05,574 Harriet M. Welsch, chẳng ai ưa kẻ chiến thắng hả hê. 252 00:15:05,574 --> 00:15:07,951 Ra dáng người lớn và bắt tay đối thủ đi. 253 00:15:09,536 --> 00:15:14,249 Thời điểm đã đến. Năm nay, Harriet đã rất lớn rồi. 254 00:15:15,792 --> 00:15:17,460 Khi những lời đó vang lên trong đầu tôi, 255 00:15:18,628 --> 00:15:22,299 tôi bỗng nhận ra mình đã phản ứng sai cả rồi. 256 00:15:24,259 --> 00:15:27,637 Tôi biết chính xác phải làm gì để khiến cô Ole Golly ở lại, 257 00:15:27,637 --> 00:15:30,765 mà không cần phải ra dáng người lớn. 258 00:15:41,192 --> 00:15:44,946 Chào Harriet. Hôm nay cháu đi học thế nào? 259 00:15:48,408 --> 00:15:49,534 Cháu ổn chứ? 260 00:15:50,577 --> 00:15:51,786 Cháu có muốn nói chuyện không? 261 00:15:56,082 --> 00:15:57,083 Không. 262 00:15:57,584 --> 00:15:59,461 Ít nhất cháu có muốn khăn giấy không? 263 00:15:59,461 --> 00:16:02,505 - Cô đóng gói cả chai nước hoa à? - Đúng vậy. 264 00:16:02,505 --> 00:16:05,800 Cháu chơi với nó được không? Đi mà, đi mà, có quả anh đào phía trên ấy? 265 00:16:09,304 --> 00:16:11,806 Đúng rồi, cô Ole Golly chỉ lấy ra một thứ, 266 00:16:11,806 --> 00:16:13,975 nhưng tôi coi đó là khởi đầu khá tốt. 267 00:16:18,521 --> 00:16:20,523 - Harriet, cô... - Không được nói chuyện. Chơi Town. 268 00:16:22,943 --> 00:16:24,861 Chào mọi người. 269 00:16:27,364 --> 00:16:29,199 Xin chào! 270 00:16:29,199 --> 00:16:30,909 Nghe đây. Nghe đây. 271 00:16:30,909 --> 00:16:33,620 Mọi người ơi, các cư dân Xứ sở Thần tiên ơi. 272 00:16:33,620 --> 00:16:35,997 Giờ đây tôi không còn có bảo mẫu nữa, 273 00:16:35,997 --> 00:16:41,753 do đó, tôi tuyên bố chúng ta sẽ không, không bao giờ lớn lên. 274 00:16:44,089 --> 00:16:47,634 Vì tôi không phải lớn lên hay học cái gì nữa, 275 00:16:47,634 --> 00:16:50,428 nên tôi không muốn là Nước hoa Alice nữa. 276 00:16:54,349 --> 00:16:58,979 Từ giây phút này trở đi, ta là Nước hoa Nữ hoàng Đỏ độc ác. 277 00:17:02,524 --> 00:17:06,277 Ta ra thánh chỉ, chặt đầu chúng! 278 00:17:06,277 --> 00:17:08,530 Chặt đầu cô ta! Chặt đầu cô ta! 279 00:17:08,530 --> 00:17:09,738 Chặt đầu họ. 280 00:17:09,738 --> 00:17:11,408 - Chặt đầu họ. - Harriet. 281 00:17:11,408 --> 00:17:13,743 - Chặt đầu họ. - Trò chơi trẻ con mà cháu đang chơi 282 00:17:13,743 --> 00:17:15,120 sẽ không ăn thua đâu. 283 00:17:15,120 --> 00:17:17,247 Cháu xin lỗi, cô Ole Golly. 284 00:17:17,247 --> 00:17:19,708 Cháu chỉ nói chuyện với người trong trò Town. 285 00:17:20,750 --> 00:17:22,419 Chặt đầu chúng! Chặt đầu chúng! 286 00:17:22,419 --> 00:17:24,170 Chặt đầu chúng! 287 00:17:24,670 --> 00:17:28,091 Chặt đầu cô ta! Chặt đầu cô ta! Chặt đầu cô ta! 288 00:17:28,091 --> 00:17:29,968 Xin lỗi, hoàng hậu. 289 00:17:29,968 --> 00:17:33,346 Chẳng phải hoàng hậu từng là cô bé có tên Nước hoa Alice? 290 00:17:33,346 --> 00:17:34,431 Từng như thế. 291 00:17:34,431 --> 00:17:37,767 Sau đó ta thấy trưởng thành thì chán chết, 292 00:17:37,767 --> 00:17:42,689 vì những người ta yêu quý chuyển tới Montreal và rời bỏ ta mãi mãi. 293 00:17:42,689 --> 00:17:45,233 Chặt đầu cô ta! Chặt đầu cô ta! 294 00:17:45,233 --> 00:17:51,156 Bây giờ, hãy cho biết cô từ đâu tới và cô sẽ điên và dại như chúng tôi thế nào. 295 00:17:51,740 --> 00:17:53,158 Nếu không... 296 00:17:55,035 --> 00:17:56,411 Chặt đầu cô! 297 00:17:56,411 --> 00:18:00,332 Chặt đầu cô ta! Chặt đầu cô ta! Chặt đầu cô ta! 298 00:18:03,710 --> 00:18:04,711 Chặt đầu cô ta! 299 00:18:04,711 --> 00:18:08,048 "Con Moóc và Người Thợ mộc Đã đi gần hai cây số..." 300 00:18:08,048 --> 00:18:10,050 Cô đang làm gì vậy, con hầu kia? 301 00:18:10,050 --> 00:18:11,635 Ngâm một bài thơ. 302 00:18:11,635 --> 00:18:14,679 Một bài thơ tôi từng dạy một cô bé tên là Harriet. 303 00:18:14,679 --> 00:18:16,223 E hèm. 304 00:18:17,098 --> 00:18:18,099 Để cô bắt đầu lại. 305 00:18:18,099 --> 00:18:22,646 "Con Moóc và Người Thợ mộc Đã đi khoảng hai cây số..." 306 00:18:23,355 --> 00:18:27,317 "Rồi nghỉ trên một tảng đá Tiện thay lại thật thấp..." 307 00:18:27,859 --> 00:18:31,238 "Còn các con Hàu khác đứng Và xếp hàng chờ". 308 00:18:31,238 --> 00:18:33,573 "Thời điểm đã đến, con Moóc nói..." 309 00:18:33,573 --> 00:18:37,577 Không! Cháu biết cô đang định làm gì, cô Ole Golly, không ăn thua đâu. 310 00:18:38,078 --> 00:18:43,083 Harriet, lần này, thời điểm đã đến. 311 00:18:44,501 --> 00:18:46,419 Cô Golly, taxi của cô đến rồi. 312 00:18:47,796 --> 00:18:49,297 Harriet, thôi mà. 313 00:18:49,297 --> 00:18:52,008 Cô không muốn chúng ta chia tay như thế này. 314 00:18:54,719 --> 00:18:56,846 Cháu có thể giữ chai nước hoa. 315 00:19:09,192 --> 00:19:10,277 Đến giờ trà chiều rồi. 316 00:19:10,277 --> 00:19:12,445 Uống trà thôi, mọi người. 317 00:19:13,405 --> 00:19:15,115 Ole Golly sẽ quay lại à? 318 00:19:15,615 --> 00:19:17,492 Không đâu. 319 00:19:18,952 --> 00:19:22,414 Tức là chúng ta đã không chào tạm biệt? 320 00:19:23,206 --> 00:19:27,252 Là nữ hoàng của các người, ta cam đoan điều đó chẳng làm sao. 321 00:19:29,212 --> 00:19:31,172 Rõ ràng là chẳng làm sao. 322 00:19:31,923 --> 00:19:34,217 Xem nó khiến trí tưởng tượng của hoàng hậu bị làm sao kìa. 323 00:19:37,804 --> 00:19:40,265 Oa. 324 00:19:40,265 --> 00:19:43,602 Thời điểm đã đến. Thời điểm đã đến. 325 00:19:45,437 --> 00:19:47,272 Không! 326 00:19:47,272 --> 00:19:49,900 Mình đã làm gì thế này? 327 00:19:50,692 --> 00:19:51,860 Thôi nào, cô Ole Golly. 328 00:19:51,860 --> 00:19:53,778 Cháu biết cô chưa đi. 329 00:20:00,785 --> 00:20:04,748 Cô Ole Golly là bạn thân, người thầy, bạn tâm tình của tôi. 330 00:20:04,748 --> 00:20:08,043 Cô đã đã khiến tôi trở thành nhà văn, điệp viên và con người tốt hơn. 331 00:20:08,043 --> 00:20:10,837 Vậy mà tôi vừa để cô ấy ra đi mà không nói lời... 332 00:20:11,796 --> 00:20:15,675 "Thời điểm đã đến, con Moóc nói..." 333 00:20:16,426 --> 00:20:18,011 "Nói về nhiều chuyện..." 334 00:20:18,011 --> 00:20:21,932 "Về đôi giày, về con tàu và sáp niêm phong..." 335 00:20:21,932 --> 00:20:25,977 "Về bắp cải và các vị vua. Và lý do biển sôi sùng sục..." 336 00:20:26,728 --> 00:20:28,563 "Và lợn có cánh hay không". 337 00:20:30,357 --> 00:20:33,485 Cô Ole Golly, cháu rất xin lỗi. Cháu rất xin lỗi. 338 00:20:35,987 --> 00:20:37,113 Đừng xin lỗi. 339 00:20:37,906 --> 00:20:39,574 Lời tạm biệt thật khó nói. 340 00:20:39,574 --> 00:20:43,536 Mỗi lần mỗi khác, nên không bao giờ là dễ dàng. 341 00:20:44,037 --> 00:20:46,122 Không có cô, cháu sẽ không bao giờ như trước. 342 00:20:46,122 --> 00:20:49,751 Cháu sẽ không bao giờ chơi trò Town mà không có cô, không bao giờ nữa. 343 00:20:50,752 --> 00:20:52,295 Nhưng cháu phải chơi. 344 00:20:52,295 --> 00:20:53,672 Cháu không thấy à, Harriet? 345 00:20:53,672 --> 00:20:56,716 Vì thế mà ngay từ đầu, cô dạy cháu trò Town đấy. 346 00:20:56,716 --> 00:20:58,176 Để chơi mà không có cô? 347 00:20:58,677 --> 00:21:00,804 Harriet M. Welsch, 348 00:21:00,804 --> 00:21:05,183 cháu có trí tưởng tượng lạ thường nhất trong số những người cô từng gặp. 349 00:21:05,183 --> 00:21:09,104 Cô dạy cháu trò Town để cháu hình dung những câu chuyện của mình tốt hơn. 350 00:21:09,604 --> 00:21:13,275 Nhưng giờ đây cháu phải can đảm hơn chơi trò Town, 351 00:21:13,275 --> 00:21:14,943 hoặc thậm chí ghi chép vào sổ tay. 352 00:21:15,652 --> 00:21:21,700 Đã đến lúc cháu bắt đầu viết hoàn chỉnh, câu chuyện thật sự để cả thế giới đọc. 353 00:21:21,700 --> 00:21:23,076 Cả thế giới? 354 00:21:25,787 --> 00:21:28,957 Thì, đương nhiên cô có ý định mở một tiệm sách nổi tiếng, 355 00:21:28,957 --> 00:21:30,750 để nếu cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cháu có trong đó, 356 00:21:30,750 --> 00:21:33,420 đương nhiên nó sẽ được cả thế giới đọc. 357 00:21:34,170 --> 00:21:35,171 Nhưng cháu chưa sẵn sàng. 358 00:21:35,171 --> 00:21:37,799 Cô đã nói nhà văn vĩ đại phải biết tất cả. 359 00:21:37,799 --> 00:21:42,929 Vậy thì, hãy bắt đầu là nhà văn giỏi với những kiến thức của cháu bây giờ. 360 00:21:42,929 --> 00:21:46,182 Nếu cháu làm việc chăm chỉ, cuối cùng cháu sẽ trở thành nhà văn vĩ đại. 361 00:21:46,182 --> 00:21:48,226 Cô từng là thảm họa đi xe đạp, 362 00:21:48,226 --> 00:21:50,896 cho tới khi cô có thể đi xe đạp mà không cần cháu giúp, hở? Nhớ chứ? 363 00:21:56,318 --> 00:21:58,445 Cô đã trả tiền cho chú ấy đi vòng quanh khối nhà. 364 00:21:59,487 --> 00:22:01,823 Cháu vẫn cầm cái guốc của cô. 365 00:22:07,203 --> 00:22:09,205 Tạm biệt, Harriet M. Welsch. 366 00:22:09,205 --> 00:22:12,000 "M." sẽ luôn là chữ viết tắt của Myrtle. 367 00:22:12,000 --> 00:22:14,461 Harriet Myrtle Welsch. 368 00:22:29,226 --> 00:22:31,686 Tôi không biết phải đi đâu hay làm gì, 369 00:22:31,686 --> 00:22:34,773 nên tôi ngồi ở hiên nhà khi ngày chuyển thành đêm. 370 00:22:47,285 --> 00:22:49,704 Cảm xúc trong tôi vỡ vụn. 371 00:22:49,704 --> 00:22:54,584 Tôi không biết thế là tốt hay xấu, chỉ có mỗi cảm xúc mới đó thôi. 372 00:22:57,045 --> 00:22:58,630 Và tôi thấy không sao cả. 373 00:22:59,214 --> 00:23:02,884 Vì những cảm xúc mới chỉ là một điều nữa để viết về. 374 00:23:06,012 --> 00:23:08,682 Tôi chỉ muốn là Bạn chỉ muốn là 375 00:23:08,682 --> 00:23:10,433 Chúng ta chỉ muốn là 376 00:23:11,560 --> 00:23:14,104 Tôi không muốn là Bạn không muốn là 377 00:23:14,104 --> 00:23:19,693 Chúng ta không muốn bị sai khiến 378 00:23:21,861 --> 00:23:27,534 Và tôi làm hết sức mình để thật giỏi Ở khu phố nhà mình 379 00:23:27,534 --> 00:23:30,078 Tôi mỉm cười xinh xắn 380 00:23:30,078 --> 00:23:33,373 Và tôi cố gắng nói ra sự thật 381 00:23:33,373 --> 00:23:35,959 Tôi chỉ muốn là Bạn chỉ muốn là 382 00:23:35,959 --> 00:23:37,878 Chúng ta chỉ muốn là 383 00:23:38,753 --> 00:23:41,506 Tôi không muốn là Bạn không muốn là 384 00:23:41,506 --> 00:23:44,342 Chúng ta không muốn bị sai khiến 385 00:23:44,342 --> 00:23:46,928 Tôi sẽ là con người như mình muốn 386 00:23:46,928 --> 00:23:48,930 Quyền tự do của tôi 387 00:23:49,639 --> 00:23:52,434 Tôi chỉ muốn là Bạn chỉ muốn là 388 00:23:52,434 --> 00:23:54,436 Chúng ta chỉ muốn là 389 00:23:54,436 --> 00:23:57,272 Không, tôi sẽ không cắt tóc 390 00:23:57,272 --> 00:23:59,941 Và tôi sẽ mặc bất cứ trang phục gì 391 00:23:59,941 --> 00:24:05,614 Tôi thích khi được là chính mình 392 00:24:05,614 --> 00:24:08,533 Tôi không muốn là Bạn không muốn là 393 00:24:08,533 --> 00:24:13,330 Chúng ta không muốn bị sai khiến 394 00:24:13,330 --> 00:24:15,415 Biên dịch: Ngan Tran