1 00:00:06,006 --> 00:00:07,966 ‎LOẠT PHIM TÀI LIỆU CỦA NETFLIX 2 00:00:11,803 --> 00:00:13,353 ‎Tôi biết không được nói vậy nữa. 3 00:00:13,430 --> 00:00:15,970 ‎Nghệ thuật có thể là bất cứ gì. ‎Ai cũng là nghệ sĩ. 4 00:00:16,056 --> 00:00:17,886 ‎Người ta ra tòa, 5 00:00:17,976 --> 00:00:21,096 ‎"Tôi không thể làm bánh cưới ‎cho một cặp đồng tính, 6 00:00:21,187 --> 00:00:23,057 ‎vì bánh là nghệ thuật của tôi". 7 00:00:23,148 --> 00:00:27,278 ‎Ngoài khía cạnh chính trị đáng trách, ‎còn có khía cạnh… 8 00:00:27,360 --> 00:00:31,240 ‎Nói nghe này, ông Baker. ‎Nếu ăn được thì không phải nghệ thuật. 9 00:00:32,031 --> 00:00:37,121 ‎Nên nếu có thể nói, "Cho tôi món đó ‎và tách cà phê," đó không phải nghệ thuật. 10 00:00:37,203 --> 00:00:38,373 ‎Đó là đồ ăn vặt. 11 00:01:17,410 --> 00:01:18,500 ‎- Vâng? ‎- Xin chào. 12 00:01:18,578 --> 00:01:20,458 ‎Bà có thể nói về các dự án hiện tại chứ? 13 00:01:20,538 --> 00:01:24,038 ‎Nói về các dự án hiện tại ư? ‎Cho tôi số đi. Tôi sẽ gọi ông. 14 00:01:26,211 --> 00:01:28,711 ‎Sao có thể học được khiếu hài hước? 15 00:01:28,797 --> 00:01:33,087 ‎Làm sao tăng được khiếu hài hước? ‎Cũng giống cách tăng chiều cao. 16 00:01:33,968 --> 00:01:34,928 ‎Đúng vậy. 17 00:01:35,011 --> 00:01:38,221 ‎Quan điểm của bà ‎về việc ai đó đăng ảnh lên Instagram? 18 00:01:38,306 --> 00:01:41,806 ‎Tôi nghe một gã nói, ‎"Tôi thấy trên Instagram nên ghé qua". 19 00:01:41,893 --> 00:01:43,353 ‎Ai đăng lên Instagram? 20 00:01:43,436 --> 00:01:44,976 ‎Tôi biết. Không tin nổi. 21 00:01:45,063 --> 00:01:47,403 ‎Không phải ý tồi sao, phải vậy không? 22 00:01:58,409 --> 00:02:01,499 ‎Tôi còn nhớ lần đầu tiên ‎tôi nhận ra mình kém cỏi. 23 00:02:02,288 --> 00:02:04,208 ‎Tôi chơi đàn xen-lô khi còn nhỏ, 24 00:02:04,749 --> 00:02:09,129 ‎và chúng tôi có dàn nhạc của trường. ‎Trường nào cũng có dàn nhạc.  25 00:02:10,088 --> 00:02:12,718 ‎Trường nhỏ… ‎Trường công nào cũng có dàn nhạc. 26 00:02:14,008 --> 00:02:15,928 ‎Và họ cho mượn đàn xen-lô. 27 00:02:16,553 --> 00:02:19,223 ‎Ở độ tuổi nhất định, ‎không nhớ tầm tuổi nào, 28 00:02:19,305 --> 00:02:22,635 ‎trường lấy lại những cây đàn xen-lô, 29 00:02:22,725 --> 00:02:27,475 ‎và nếu muốn tiếp tục chơi, ‎ta phải tự mua một cây đàn. 30 00:02:27,564 --> 00:02:32,114 ‎Nên tôi nhớ rất rõ ‎khi nói điều này với bố mẹ, 31 00:02:32,193 --> 00:02:34,953 ‎"Ta phải trả lại đàn ‎và phải mua một cây đàn". 32 00:02:35,488 --> 00:02:38,658 ‎Tôi còn nhớ ‎chúng tôi sống trong căn nhà gác lửng nhỏ. 33 00:02:38,741 --> 00:02:42,121 ‎Có khoảng bốn bậc thang rồi tới phòng bếp. 34 00:02:42,203 --> 00:02:45,333 ‎Tôi thường ngồi trên cầu thang ‎nghe bố mẹ nói chuyện. 35 00:02:45,415 --> 00:02:48,835 ‎Và tôi nghe bố mẹ cố bàn cách mua đàn. 36 00:02:48,918 --> 00:02:51,168 ‎Rồi tôi vào nhà bếp, 37 00:02:51,254 --> 00:02:53,844 ‎lẽ ra không được biết ‎họ đang bàn chuyện đó, 38 00:02:53,923 --> 00:02:56,763 ‎và tôi nói, "Đừng mua đàn xen-lô cho con. 39 00:02:57,927 --> 00:03:00,757 ‎Con không giỏi. Thật vậy đó. ‎Không đáng đâu. 40 00:03:00,847 --> 00:03:02,967 ‎Không đáng chi tiền mua cho con". 41 00:03:03,057 --> 00:03:08,057 ‎Và mẹ tôi nói, "Chà, con biết đấy, ‎vì con chưa tập luyện đủ. 42 00:03:08,980 --> 00:03:11,270 ‎Nếu tập nhiều hơn, con sẽ giỏi thôi". 43 00:03:11,357 --> 00:03:14,647 ‎Và tôi nói, "Không, nếu tập nhiều hơn, ‎con sẽ khá hơn, 44 00:03:14,736 --> 00:03:16,146 ‎nhưng sẽ không giỏi". 45 00:03:16,237 --> 00:03:20,157 ‎Tôi rất thích thú. Đó là việc duy nhất ‎tôi làm dở tệ mà vẫn thích. 46 00:03:21,451 --> 00:03:24,411 ‎Khi cả dàn nhạc chơi, ‎không thể thấy tôi chơi dở. 47 00:03:24,495 --> 00:03:28,995 ‎Kiểu như một trải nghiệm tuyệt vời. ‎Thần tượng Leonard Bernstein hồi nhỏ nữa. 48 00:03:42,013 --> 00:03:45,233 ‎Hồi nhỏ, Leonard Bernstein ‎có chương trình truyền hình 49 00:03:45,308 --> 00:03:46,728 ‎gọi là ‎Hòa nhạc Trẻ‎, 50 00:03:46,809 --> 00:03:48,389 ‎vào Chủ nhật, 51 00:03:48,478 --> 00:03:51,518 ‎tôi đợi tới mỗi Chủ nhật ‎để gặp Leonard Bernstein. 52 00:03:51,606 --> 00:03:52,726 ‎Tôi ngưỡng mộ ông ấy. 53 00:03:53,316 --> 00:03:54,856 ‎Bọn trẻ thực sự đến đó. 54 00:03:54,943 --> 00:03:56,903 ‎Không phải tôi, ‎nhưng tôi thấy họ vào đó. 55 00:03:56,986 --> 00:03:59,856 ‎Chắc mất tới hai năm ‎tôi mới nhận ra họ là thật. 56 00:03:59,948 --> 00:04:03,118 ‎"Đây là trẻ con thật à?" ‎Tôi tưởng họ là diễn viên. 57 00:04:03,201 --> 00:04:07,211 ‎Được rồi. Giờ các cháu nghĩ ‎âm nhạc vừa rồi là gì? 58 00:04:07,789 --> 00:04:09,579 ‎Âm nhạc là những nốt nhạc. 59 00:04:09,666 --> 00:04:13,166 ‎Những nốt nhạc và âm thanh tuyệt đẹp ‎được sắp đặt theo cách 60 00:04:13,253 --> 00:04:16,593 ‎khiến ta vui vẻ khi lắng nghe. ‎Chỉ có vậy thôi. 61 00:04:16,673 --> 00:04:18,803 ‎Ông ấy sẽ giảng giải trên tivi, 62 00:04:18,882 --> 00:04:23,432 ‎và ông ấy trông hệt như ‎nhạc trưởng lý tưởng của một đứa trẻ. 63 00:04:23,513 --> 00:04:24,933 ‎Việc đó cũng rất có lợi. 64 00:04:30,895 --> 00:04:34,145 ‎"Có thể làm vậy với nhạc cụ này, 65 00:04:34,232 --> 00:04:36,322 ‎và em thì không, Fran. 66 00:04:36,859 --> 00:04:40,279 ‎Em không làm được". Tập cũng không được. ‎Tôi biết điều đó. 67 00:04:40,363 --> 00:04:42,243 ‎Được chứ? Vậy là xong. 68 00:04:43,116 --> 00:04:44,616 ‎Tôi biết tài năng là gì, 69 00:04:44,701 --> 00:04:49,251 ‎vì tôi nhận thức được ‎thiếu sót của bản thân trong việc này. 70 00:04:49,330 --> 00:04:52,580 ‎Hồi nhỏ, có lúc tôi muốn trở thành nghệ sĩ ‎và tôi nghĩ, 71 00:04:52,667 --> 00:04:54,787 ‎"Sao lại quyết định không làm vậy?" 72 00:04:54,877 --> 00:04:59,337 ‎Rồi tôi nghĩ, "Mày quyết định ‎không làm nghệ sĩ. Quá thích thú, Fran". 73 00:05:00,425 --> 00:05:03,255 ‎Tôi thích thú khi vẽ. 74 00:05:03,344 --> 00:05:10,104 ‎Kiểu như tôi phán xét người khác ‎khắt khe thế nào, 75 00:05:10,184 --> 00:05:13,444 ‎với bản thân còn tệ hơn nhiều. ‎Như khi người ta nói, 76 00:05:13,521 --> 00:05:15,821 ‎"Sao người Do Thái ‎không được ăn thịt xông khói?" 77 00:05:15,898 --> 00:05:17,858 ‎Và tôi luôn nói, "Quá ngon. 78 00:05:19,652 --> 00:05:20,862 ‎Nó quá ngon". 79 00:05:20,945 --> 00:05:24,615 ‎Có khi người ta nói, ‎"Món này ngon thật. Không". 80 00:05:24,699 --> 00:05:28,579 ‎Nên, đến lúc nào đó, tôi hẳn đã nghĩ, ‎theo một cách vô thức, 81 00:05:28,661 --> 00:05:31,291 ‎"Vẽ vời, quá thích thú. Không". 82 00:05:32,040 --> 00:05:35,540 ‎Bà nghĩ mình có khiếu hài hước từ đâu? ‎Bẩm sinh hay đào tạo? 83 00:05:36,210 --> 00:05:40,170 ‎Tôi cho là bẩm sinh, ‎vì không đào tạo gì nhiều, đảm bảo đấy. 84 00:05:40,673 --> 00:05:43,433 ‎Ý tôi là, thật ra, do bị phạt. 85 00:05:43,509 --> 00:05:46,599 ‎Hồi nhỏ… còn là một bé gái. ‎Có lẽ không nên chia sẻ. 86 00:05:46,679 --> 00:05:51,099 ‎Và mẹ nói với tôi, ‎khi tôi khoảng tầm 12 tuổi, 87 00:05:51,184 --> 00:05:55,564 ‎"Đừng đùa với con trai nữa. ‎Con trai không thích con gái hài hước". 88 00:05:56,272 --> 00:05:57,862 ‎Không may, bà ấy đã nhầm. 89 00:05:59,108 --> 00:06:04,068 ‎Nhưng giải duy nhất tôi từng thắng ‎hồi lớp chín là giải Hóm hỉnh, 90 00:06:04,155 --> 00:06:05,695 ‎và tôi sợ mang về nhà. 91 00:06:05,782 --> 00:06:08,832 ‎Bà học trường nào ‎mà lại trao giải cho sự hóm hỉnh? 92 00:06:08,910 --> 00:06:10,790 ‎Trường cấp hai Morristown, 93 00:06:10,870 --> 00:06:13,210 ‎ngôi trường cuối cùng tôi tốt nghiệp. 94 00:06:13,831 --> 00:06:18,421 ‎- Có giải Hóm hỉnh nhất lớp? ‎- Ừ. Giải Hóm hỉnh. Không cạnh tranh lắm. 95 00:06:19,587 --> 00:06:21,707 ‎Không phải ganh đua với Oscar Wilde. 96 00:06:23,841 --> 00:06:27,681 ‎Tôi nhớ khi còn nhỏ, rất nhỏ, ‎khoảng tầm 12, 13 tuổi, 97 00:06:27,762 --> 00:06:29,642 ‎tôi sống cùng bố mẹ. 98 00:06:30,765 --> 00:06:34,935 ‎Tôi còn nhớ mình nằm trên bãi cỏ, ‎nhìn lên trời và nghĩ, 99 00:06:35,019 --> 00:06:36,809 ‎"Làm sao thoát khỏi đây được?" 100 00:06:37,313 --> 00:06:40,273 ‎Đừng nghĩ tôi có tuổi thơ như Dickensia. ‎Không hề. 101 00:06:40,358 --> 00:06:41,778 ‎Nhưng không hợp với tôi. 102 00:06:42,276 --> 00:06:44,396 ‎Đó không phải một nơi tồi tệ. 103 00:06:44,487 --> 00:06:48,407 ‎Kiểu như, "Không, ‎đây không phải nơi thích hợp với mình". 104 00:06:49,826 --> 00:06:54,286 ‎Bà nghĩ vì sao giới trẻ ‎vẫn đổ tới New York? Ở đây có gì? 105 00:06:55,456 --> 00:06:57,786 ‎New York. Ở đây có vậy đó. 106 00:06:59,210 --> 00:07:00,590 ‎Ở đây không có gì chứ? 107 00:07:01,337 --> 00:07:04,757 ‎Nên nhìn nhận như vậy. ‎Họ tới từ khắp nơi, không phải đây. 108 00:07:05,591 --> 00:07:06,511 ‎Nên họ tới đây. 109 00:07:06,592 --> 00:07:07,892 ‎Một trong những lý do 110 00:07:07,969 --> 00:07:11,599 ‎những người ở độ tuổi chúng tôi ‎đến New York vì họ đồng tính. 111 00:07:12,140 --> 00:07:13,720 ‎Nhưng giờ ở đâu cũng được. 112 00:07:13,808 --> 00:07:15,308 ‎Đúng không? 113 00:07:15,393 --> 00:07:19,523 ‎Nhưng chúng tôi đến đây ‎vì không thể sống ở những nơi đó. 114 00:07:20,523 --> 00:07:23,033 ‎Và điều đó tạo ra 115 00:07:23,109 --> 00:07:29,699 ‎đám đông những người đồng tính giận dữ, ‎điều này luôn có lợi cho một thành phố. 116 00:07:30,450 --> 00:07:35,960 ‎Không gì có lợi cho một thành phố ‎hơn đám đông người đồng tính giận dữ. 117 00:07:36,789 --> 00:07:39,209 ‎Rồi thành những người đồng tính vui vẻ 118 00:07:39,292 --> 00:07:41,632 ‎khi phát hiện ra ở đây rất vui! 119 00:07:42,837 --> 00:07:48,547 ‎Tôi quen nhiều người từ tứ xứ ‎tới New York… 120 00:07:49,677 --> 00:07:52,927 ‎Nhiều người rất thành công. 121 00:07:53,556 --> 00:07:55,806 ‎Nhiều hơn người sinh ra ở New York. 122 00:07:55,892 --> 00:07:59,902 ‎Và tôi nghĩ do người sinh ra ở New York ‎hiểu khó khăn thế nào. 123 00:07:59,979 --> 00:08:03,109 ‎Nhưng nếu không biết khó khăn thế nào, ‎cứ tới thôi. 124 00:08:03,191 --> 00:08:06,151 ‎Ý tôi là, tôi làm thơ hồi còn trẻ. 125 00:08:06,235 --> 00:08:09,315 ‎Tôi bước vào văn phòng Nhà xuất bản Grove, 126 00:08:09,405 --> 00:08:13,775 ‎nơi rất được tôn sùng, kiểu tự do, 127 00:08:14,744 --> 00:08:16,334 ‎cùng tập thơ của mình. 128 00:08:16,871 --> 00:08:20,921 ‎Tôi muốn nhấn mạnh mình đi chân trần. ‎Tôi đi vậy quanh New York. 129 00:08:21,000 --> 00:08:25,050 ‎Điều đáng ngạc nhiên với tôi ‎là còn sống, đi chân trần ở New York. 130 00:08:25,129 --> 00:08:29,879 ‎Và tôi bước vào, ‎đặt bản thảo lên bàn lễ tân. 131 00:08:30,676 --> 00:08:32,886 ‎Và tôi nói, "Tôi là một nhà thơ". 132 00:08:33,596 --> 00:08:35,556 ‎"Tôi là một nhà thơ". Thật ư? 133 00:08:36,974 --> 00:08:40,774 ‎"Xin chào, John Donne". ‎"Tôi là một nhà thơ". 134 00:08:41,562 --> 00:08:44,942 ‎"Và tôi muốn nộp bản thảo này". ‎"Được thôi," cô ấy nói. 135 00:08:45,858 --> 00:08:50,568 ‎Và tôi để nó ở đó, rồi ngày nào cũng đợi 136 00:08:50,655 --> 00:08:52,775 ‎lá thư thông báo, 137 00:08:52,865 --> 00:08:56,285 ‎"Chúng tôi vui mừng phát hiện ‎bạn là một nhà thơ vĩ đại".  138 00:08:56,369 --> 00:09:00,209 ‎Cuối cùng cũng có thư báo, ‎"Dù sao cũng cảm ơn". 139 00:09:01,374 --> 00:09:04,754 ‎Nhưng sau khi ra mắt cuốn sách đầu, ‎tôi nghĩ ngay rằng, 140 00:09:04,835 --> 00:09:07,045 ‎"May là họ không xuất bản cuốn đó," 141 00:09:07,129 --> 00:09:10,969 ‎vì dĩ nhiên, tôi là một nhà thơ tồi ‎và họ sẽ tái bản. 142 00:09:11,050 --> 00:09:13,890 ‎Nên tôi đã rất may mắn khi bị từ chối. 143 00:09:13,970 --> 00:09:19,230 ‎Nghe nói bà bị đuổi khỏi trường cấp hai ‎và đến New York. 144 00:09:19,308 --> 00:09:20,268 ‎Sao bà sống nổi? 145 00:09:20,351 --> 00:09:24,061 ‎- Bà đã làm gì khi tới New York? ‎- Tôi chưa từng thấy nản chí. 146 00:09:24,146 --> 00:09:29,436 ‎Ít ra tôi không nghĩ ‎rằng mình không thể làm được gì. 147 00:09:29,527 --> 00:09:30,817 ‎NHÀ VĂN HÀI 148 00:09:30,903 --> 00:09:34,283 ‎Điều đó thật đáng chú ý, ‎xét về thất bại của tôi ở trường, 149 00:09:34,365 --> 00:09:36,985 ‎nghề duy nhất của tôi trước đó. 150 00:09:37,076 --> 00:09:41,286 ‎Không thể có thất bại học hành nào ‎lớn hơn bị đuổi khỏi trường cấp hai. 151 00:09:41,372 --> 00:09:44,332 ‎Tôi đâu có gì thành công trước đó ‎để khích lệ mình. 152 00:09:45,126 --> 00:09:46,666 ‎Mà tôi không nghĩ nhiều. 153 00:09:46,752 --> 00:09:50,672 ‎Tôi chỉ đến New York để làm nhà văn, ‎thế thôi. 154 00:09:52,049 --> 00:09:54,219 ‎Tôi thích viết khi còn nhỏ. 155 00:09:54,802 --> 00:09:59,182 ‎Tôi thích viết cho tới lần đầu ‎nhận việc vì nhuận bút. 156 00:09:59,682 --> 00:10:01,142 ‎Rồi tôi ghét viết lách. 157 00:10:01,642 --> 00:10:02,642 ‎Tôi có quen, 158 00:10:04,270 --> 00:10:09,820 ‎tôi cho là trên đời này, ‎chỉ một nhà văn rất giỏi thích viết lách. 159 00:10:11,027 --> 00:10:15,777 ‎Chỉ một người thích viết. ‎Hầu như người thích viết đều viết dở. 160 00:10:15,865 --> 00:10:19,195 ‎Tất nhiên họ thích. ‎Tôi thích hát. Tôi hát dở. 161 00:10:19,285 --> 00:10:22,615 ‎Nếu thích làm gì đó mà không giỏi, ‎không đáng ngạc nhiên. 162 00:10:22,705 --> 00:10:23,905 ‎Vấn đề là thế này. 163 00:10:23,998 --> 00:10:27,668 ‎Bạn có thể làm rất nhiều việc ‎mình không giỏi, 164 00:10:27,752 --> 00:10:33,592 ‎và không có gì sai khi làm những việc ‎không đúng đắn, tồi tệ hay kinh khủng, 165 00:10:33,674 --> 00:10:36,304 ‎nhưng hãy giữ cho riêng mình. ‎Đừng chia sẻ. 166 00:10:37,011 --> 00:10:42,431 ‎Tôi nghĩ mọi người có nghĩa vụ ‎phải cho thế giới thấy những điều… 167 00:10:43,768 --> 00:10:45,978 ‎không hay. Hầu hết không có khả năng. 168 00:10:46,062 --> 00:10:48,562 ‎Nhưng còn hơn hầu hết mọi thứ ‎mà họ cho thế giới thấy. 169 00:10:48,648 --> 00:10:51,318 ‎Giờ thì khoe hết. Gì cũng khoe. 170 00:10:53,986 --> 00:10:56,196 ‎Không có gì sai cả, về mặt đạo đức, 171 00:10:57,406 --> 00:11:00,486 ‎nhưng tôi tự hỏi, làm sao những người này… 172 00:11:00,576 --> 00:11:04,826 ‎Những người luôn làm vậy, ‎những người còn trẻ, sống trên đời này, 173 00:11:05,873 --> 00:11:08,333 ‎không biết họ đánh giá mọi thứ thế nào. 174 00:11:09,418 --> 00:11:15,048 ‎Hiểu chứ? Và bởi vì, về cơ bản, ‎nghề của tôi là tạo ra sự khác biệt 175 00:11:15,132 --> 00:11:16,722 ‎và đánh giá, 176 00:11:17,301 --> 00:11:21,011 ‎tôi không nghĩ có người như mình ‎ở thế hệ trẻ. 177 00:11:21,931 --> 00:11:23,771 ‎Họ không được phép như tôi. 178 00:11:23,849 --> 00:11:27,269 ‎Đời tôi không màu hồng, ‎mọi người cũng không thích tôi, 179 00:11:27,353 --> 00:11:29,693 ‎nhưng họ kiểu như… 180 00:11:30,815 --> 00:11:34,275 ‎Họ chỉ trích kịch liệt theo kiểu điên rồ, 181 00:11:34,360 --> 00:11:37,200 ‎kiểu, "Tôi ghét kiểu tóc của cô. ‎Cô nên chết đi". 182 00:11:37,279 --> 00:11:42,119 ‎Hoặc họ đánh giá quá cao người khác. 183 00:11:42,702 --> 00:11:45,912 ‎"Tuyệt lắm. Bạn thật tuyệt vời. ‎Tiếp tục đi". 184 00:11:46,580 --> 00:11:48,830 ‎Về cơ bản, tôi sẽ nói, 185 00:11:49,500 --> 00:11:52,630 ‎"Kiểu tóc ư? ‎Không ai nên bị giết vì kiểu tóc. 186 00:11:52,712 --> 00:11:56,092 ‎Nhưng tác phẩm đó? Dừng đi. ‎Đừng tiếp tục. Không hay đâu". 187 00:11:57,216 --> 00:12:01,176 ‎Tôi từng hỏi… Vì bà thường thể hiện ‎mình thích viết thế nào. 188 00:12:01,262 --> 00:12:03,352 ‎Nhà văn thường không hay nói vậy. 189 00:12:04,598 --> 00:12:09,268 ‎Tôi hỏi vì sao bà thích viết. Bà nói, ‎"Nếu không tôi sẽ bế tắc với cuộc sống". 190 00:12:11,313 --> 00:12:17,823 ‎Phải nói là sau khi hoàn thiện ‎cuốn sách đầu, ‎Con Mắt Xanh Biếc, 191 00:12:17,903 --> 00:12:23,583 ‎có một giai đoạn tôi thấy rất buồn và tôi… 192 00:12:23,659 --> 00:12:29,459 ‎Giờ tôi biết rồi. Sẽ có cảm giác đó ‎khi viết xong một cuốn tiểu thuyết. 193 00:12:30,916 --> 00:12:33,286 ‎Và khi sửa lại lần cuối, 194 00:12:33,377 --> 00:12:36,667 ‎cứ cân nhắc liên tục 195 00:12:36,756 --> 00:12:39,836 ‎và đảm bảo là từ này ‎chứ không phải từ kia. 196 00:12:40,676 --> 00:12:41,886 ‎Nhưng đó là sự thật. 197 00:12:41,969 --> 00:12:46,929 ‎"Bế tắc với cuộc sống" có thể hơi quá, ‎Fran, nhưng chắc chắn… 198 00:12:47,016 --> 00:12:49,096 ‎Tôi chỉ trích dẫn chính xác lời bà. 199 00:12:51,187 --> 00:12:56,027 ‎Điều quan trọng các nhà văn, họa sĩ, ‎hoặc mọi nghệ sĩ khác đều cần là tài năng. 200 00:12:56,108 --> 00:13:00,238 ‎Và điều tuyệt vời về tài năng ‎là chỉ có thứ đó, 201 00:13:00,321 --> 00:13:01,701 ‎tôi chỉ nghĩ ra thứ đó, 202 00:13:01,781 --> 00:13:06,991 ‎được ban phát hoàn toàn ngẫu nhiên ‎cho mọi người trên toàn thế giới. 203 00:13:07,077 --> 00:13:11,117 ‎Không liên quan tới bất cứ điều gì. ‎Ta không thể mua. 204 00:13:11,207 --> 00:13:14,287 ‎Ta không thể học. Ta không thể thừa kế. 205 00:13:14,835 --> 00:13:17,205 ‎Không thể. Không phải do di truyền. 206 00:13:17,296 --> 00:13:21,966 ‎Nó được rải như cát trên khắp thế giới ‎và có thể xuất hiện ở bất cứ đâu. 207 00:13:22,051 --> 00:13:26,641 ‎Bạn có thể có tài năng ở nhiều lĩnh vực, ‎nhưng không có khả năng thể hiện. 208 00:13:26,722 --> 00:13:29,232 ‎Có nhiều lĩnh vực như thế, nhưng… 209 00:13:30,559 --> 00:13:33,809 ‎Và đó có thể là lý do mọi người thường, 210 00:13:33,896 --> 00:13:36,396 ‎đặc biệt là ở đất nước này, 211 00:13:36,482 --> 00:13:41,152 ‎tìm lời giải thích cho thành công ‎của một cuốn sách hoặc… 212 00:13:41,237 --> 00:13:44,697 ‎Không phải thành công về thương mại. ‎Khác với tài năng. 213 00:13:45,908 --> 00:13:47,868 ‎Vì nó khiến mọi người phẫn nộ. 214 00:13:49,662 --> 00:13:54,252 ‎- Lúc mới viết Edith Wharton giàu thế nào? ‎- Rất giàu. Edith Wharton cực giàu. 215 00:13:54,333 --> 00:13:56,963 ‎Cô ấy vô cùng giàu có. Được chứ? 216 00:13:57,044 --> 00:14:00,554 ‎Edith Wharton trở thành nhà văn vĩ đại ‎chủ yếu nhờ tài năng. 217 00:14:01,048 --> 00:14:05,508 ‎Nhưng nhờ đặc quyền từ của cải ‎và tầng lớp của cô ấy mà có cuốn sách này, 218 00:14:05,594 --> 00:14:07,014 ‎cực kỳ thú vị. 219 00:14:07,096 --> 00:14:11,726 ‎Nhưng người thuộc tầng lớp đó ‎hiếm khi viết. 220 00:14:11,809 --> 00:14:15,099 ‎Hầu hết là người ngoài cuộc ‎viết về tầng lớp đó. 221 00:14:15,187 --> 00:14:17,767 ‎Việc đó thật… Nhất là đối với một phụ nữ. 222 00:14:17,857 --> 00:14:22,317 ‎Có rất nhiều phụ nữ giàu có khác ‎ở thời của Edith Wharton, 223 00:14:22,403 --> 00:14:23,743 ‎và họ không viết sách. 224 00:14:23,821 --> 00:14:27,371 ‎Vì luôn có phụ nữ giàu, ‎thật tốt khi có một người thế này. 225 00:14:27,449 --> 00:14:32,579 ‎Tôi sẽ đọc một lá thư từ‎Thời Báo New York ‎vào ngày 31 tháng 7, 226 00:14:33,163 --> 00:14:35,123 ‎từ bài báo tôi đọc tối hôm trước. 227 00:14:35,207 --> 00:14:39,497 ‎"Quản trị viên ở phòng giáo dục thành phố ‎khiếu nại bài kiểm tra đọc 228 00:14:39,587 --> 00:14:42,667 ‎dùng trích đoạn ‎từ ‎Thời Ngây Thơ‎ của Edith Wharton". 229 00:14:44,049 --> 00:14:47,469 ‎Và đoạn văn trong câu hỏi bắt đầu với, ‎mở ngoặc, 230 00:14:47,553 --> 00:14:53,773 ‎"Dân chúng ở New York đều đồng ý ‎rằng Nữ bá tước Olenska đã 'xuống sắc'". 231 00:14:55,644 --> 00:15:00,114 ‎Khiếu nại là, mở ngoặc, ‎"mọi cô gái tham gia kỳ thi," đóng ngoặc, 232 00:15:00,774 --> 00:15:05,404 ‎đều sẽ thấy nhắc tới việc xuống sắc ‎như một, mở ngoặc, "cú đấm tinh thần". 233 00:15:06,697 --> 00:15:07,617 ‎Đóng ngoặc. 234 00:15:07,698 --> 00:15:11,788 ‎Chưa kể đến các nữ bá tước, họ có thể… ‎Kiểu như… 235 00:15:12,411 --> 00:15:15,961 ‎Tôi luôn để ý không làm mất lòng ‎nữ bá tước nào. 236 00:15:17,791 --> 00:15:19,421 ‎Phải làm sao… thật điên rồ! 237 00:15:20,294 --> 00:15:22,714 ‎Hiểu chứ? Ý tôi là… Nhưng tôi rất mừng. 238 00:15:22,796 --> 00:15:27,636 ‎Nhân tiện, đây là cách duy nhất ‎để khiến họ đọc Edith Wharton, nên… 239 00:15:31,680 --> 00:15:37,020 ‎Một nghệ sĩ, nếu anh ta đúng là nghệ sĩ, ‎chỉ quan tâm đến một điều, 240 00:15:37,102 --> 00:15:40,562 ‎và đó là đánh thức tâm trí nhân loại. 241 00:15:41,190 --> 00:15:44,610 ‎Để đàn ông và phụ nữ nhận ra 242 00:15:44,693 --> 00:15:49,373 ‎rằng có gì đó vĩ đại hơn ‎những gì chúng ta thấy trên bề mặt. 243 00:15:49,448 --> 00:15:51,448 ‎TƯỞNG NHỚ MARVIN GAYE ‎ĐẠO DIỄN R. OLIVIER 244 00:15:51,533 --> 00:15:55,203 ‎Điều đó luôn được thể hiện trong âm nhạc ‎của nghệ sĩ đích thực 245 00:15:55,287 --> 00:15:57,037 ‎hoặc các tác phẩm, tranh vẽ. 246 00:16:13,722 --> 00:16:16,182 ‎Giờ ta sẽ chơi từ đầu. Từ đầu nào. 247 00:16:16,266 --> 00:16:17,306 ‎Từ đầu. 248 00:16:19,061 --> 00:16:20,561 ‎Đây là phần đệm. 249 00:16:25,234 --> 00:16:28,364 ‎Ta sẽ lặp lại bốn lần. 250 00:16:29,989 --> 00:16:30,819 ‎Hay đó. 251 00:16:43,043 --> 00:16:45,423 ‎Tôi hiểu cách làm nhiều thứ. 252 00:16:45,504 --> 00:16:50,344 ‎Không phải tôi làm được, ‎nhưng tôi biết cách sơn vẽ. 253 00:16:50,426 --> 00:16:52,676 ‎Nhưng tôi không hiểu cách soạn nhạc. 254 00:16:52,761 --> 00:16:54,761 ‎Được rồi, chơi thử xem nào. 255 00:16:57,433 --> 00:17:00,893 ‎Tôi hiểu cách viết lời, ‎nhưng không hiểu cách soạn nhạc. 256 00:17:00,978 --> 00:17:03,938 ‎Và tôi nhận ra đôi khi xem những bộ phim 257 00:17:04,022 --> 00:17:09,112 ‎về các buổi hòa nhạc ‎của các nhạc sĩ rất nổi tiếng. 258 00:17:09,862 --> 00:17:12,242 ‎Và giờ họ có những chiếc máy quay ở đó, 259 00:17:12,321 --> 00:17:14,701 ‎và bạn có thể thấy mặt mọi người. 260 00:17:14,782 --> 00:17:19,452 ‎Và khi thấy điều này, ‎tôi luôn rất hứng thú với khán giả. 261 00:17:19,538 --> 00:17:20,908 ‎Và tôi thấy điều này… 262 00:17:20,998 --> 00:17:25,128 ‎Ta thấy mọi người hạnh phúc ‎và biết ơn thế nào vì âm nhạc. 263 00:17:25,711 --> 00:17:28,421 ‎Nhất là nhạc thịnh hành thời họ còn trẻ. 264 00:17:28,505 --> 00:17:31,465 ‎Không quan trọng ‎nhạc thịnh hành thời họ còn trẻ 265 00:17:31,550 --> 00:17:36,810 ‎là Frank Sinatra, Billy Joel ‎hay David Bowie hoặc, bạn biết đó, Q-Tip. 266 00:17:36,889 --> 00:17:39,929 ‎Là, "Anh không nhớ ‎khi ta hẹn hò lần đầu sao? 267 00:17:40,017 --> 00:17:41,437 ‎Là bài này. Nhớ không?" 268 00:17:41,518 --> 00:17:43,768 ‎Cực kỳ quan trọng với mọi người. 269 00:17:44,605 --> 00:17:47,225 ‎Và họ yêu người đã cho họ điều đó. 270 00:17:47,316 --> 00:17:49,356 ‎Và toàn bộ việc này là một bí ẩn. 271 00:17:49,443 --> 00:17:53,493 ‎Không ai được mến mộ như nhạc sĩ cả. 272 00:17:53,572 --> 00:17:56,452 ‎Không nghệ sĩ nào… ‎Nhạc sĩ được mọi người mến mộ. 273 00:17:56,533 --> 00:17:58,123 ‎Thực sự được mến mộ, 274 00:17:58,202 --> 00:18:03,752 ‎vì cho họ khả năng bộc lộ ‎cảm xúc và ký ức. 275 00:18:03,832 --> 00:18:05,752 ‎Không hình thức nào khác ‎làm được điều đó. 276 00:18:05,834 --> 00:18:08,054 ‎Tôi thực sự nghĩ nhạc sĩ… 277 00:18:08,128 --> 00:18:10,458 ‎Có thể là nhạc sĩ và đầu bếp 278 00:18:10,547 --> 00:18:13,757 ‎mang tới nhiều khoái lạc nhất ‎cho cuộc sống nhân loại. 279 00:18:13,842 --> 00:18:19,642 ‎Và nhạc Motown, ‎rất phổ biến khi tôi còn là thiếu niên, 280 00:18:19,723 --> 00:18:22,483 ‎khi nào nghe thấy là tôi lập tức vui hơn. 281 00:18:23,060 --> 00:18:25,020 ‎Rõ ràng nó làm tôi vui hơn. 282 00:18:25,104 --> 00:18:27,024 ‎Điều này gần như không đúng. 283 00:18:27,606 --> 00:18:31,526 ‎Được rồi. Tôi có nghĩ ‎Motown là âm nhạc tuyệt vời nhất không? 284 00:18:31,610 --> 00:18:32,990 ‎Không phải vậy. 285 00:18:33,070 --> 00:18:36,910 ‎Nhưng nếu hỏi tôi, "Ngay khi nghe thấy, ‎bà có vui hơn không?" Có. 286 00:18:37,574 --> 00:18:40,744 ‎Việc đó rất quan trọng với nhân loại. 287 00:18:40,828 --> 00:18:44,618 ‎Âm nhạc làm mọi người hạnh phúc hơn ‎và không làm hại ai. 288 00:18:44,706 --> 00:18:48,996 ‎Hầu hết mọi thứ khiến bạn thấy tốt hơn ‎đều có hại, nên rất bất thường. 289 00:18:49,086 --> 00:18:51,416 ‎Như loại ma tuý không giết được bạn. 290 00:18:52,339 --> 00:18:58,219 ‎Tiếp xúc trực tiếp với các nghệ sĩ khác ‎rất có lợi. 291 00:18:58,303 --> 00:18:59,183 ‎Cùng tụ họp. 292 00:18:59,263 --> 00:19:00,853 ‎Tụ họp rất quan trọng. 293 00:19:00,931 --> 00:19:01,891 ‎Có hộp đêm Max's và… 294 00:19:01,974 --> 00:19:04,734 ‎Max's và cả đống nơi. ‎Và cả đống nơi trước đó. 295 00:19:04,810 --> 00:19:08,520 ‎Đó là New York, Paris. ‎Những thời điểm, thành phố khác nhau. 296 00:19:09,815 --> 00:19:11,065 ‎Nhưng rất quan trọng. 297 00:19:11,150 --> 00:19:14,190 ‎Nhớ khi Michael Bloomberg ‎lần đầu ra luật hút thuốc, 298 00:19:15,362 --> 00:19:17,782 ‎và tôi vẫn còn nói chuyện với ông ấy, 299 00:19:17,865 --> 00:19:24,075 ‎tôi nói, "Ông có biết việc nghệ sĩ tụ họp ‎ở quán bar và nhà hàng, 300 00:19:24,163 --> 00:19:26,793 ‎nói chuyện, uống rượu và hút thuốc, ‎gọi là gì không?" 301 00:19:26,874 --> 00:19:30,044 ‎Ông hỏi, "Là gì?" ‎Tôi nói, "Lịch sử nghệ thuật đấy". 302 00:19:30,127 --> 00:19:34,457 ‎Nghĩ mà xem. Nếu Picasso phải đứng dậy, ‎ra ngoài hút thuốc, 303 00:19:35,424 --> 00:19:36,974 ‎ông có thể đã bỏ lỡ gì đó. 304 00:19:37,050 --> 00:19:41,850 ‎Một vận động viên giỏi ‎có ngang tầm với một nghệ sĩ vĩ đại không? 305 00:19:44,057 --> 00:19:46,807 ‎Tôi cho rằng vận động viên giỏi ‎ngang tầm với vũ công giỏi. 306 00:19:48,145 --> 00:19:49,935 ‎Không phải với nhà văn vĩ đại. 307 00:19:51,356 --> 00:19:52,226 ‎Tôi phản đối. 308 00:19:52,816 --> 00:19:54,186 ‎Tôi biết. Sốc quá. 309 00:19:56,153 --> 00:19:57,493 ‎Tôi kinh ngạc quá. 310 00:19:57,571 --> 00:19:59,201 ‎Tôi cho là, với tôi… 311 00:19:59,281 --> 00:20:02,411 ‎Người duy nhất bất đồng với tôi ‎nhiều như anh là họ hàng tôi. 312 00:20:02,492 --> 00:20:09,002 ‎Tôi sẽ không… ‎Michael Jordan ngang tầm với Sinatra, 313 00:20:09,082 --> 00:20:10,422 ‎Michelangelo… 314 00:20:12,628 --> 00:20:15,048 ‎Count Basie, Duke Ellington. 315 00:20:15,797 --> 00:20:18,217 ‎Anh ấy ở đẳng cấp đó. Không thể… ‎Với tôi! 316 00:20:18,300 --> 00:20:22,430 ‎Có thể ở đẳng cấp đó trong thể thao. ‎Tôi không nói là không. Không rõ. 317 00:20:22,512 --> 00:20:25,312 ‎Anh ấy mệnh danh là ‎cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất. Tôi tin anh. 318 00:20:25,390 --> 00:20:27,770 ‎Tôi sẽ không tranh cãi về điều đó. 319 00:20:27,851 --> 00:20:30,901 ‎Nhưng không phải chỉ giỏi… ‎Nhưng anh ấy… Ý tôi là… 320 00:20:31,438 --> 00:20:37,738 ‎Dù làm ở lĩnh vực nào, khi đạt đến mức đó, ‎như thần thánh vậy. 321 00:20:37,819 --> 00:20:40,819 ‎Tất nhiên, tôi đồng ý, ‎họ ở đẳng cấp cao nhất. 322 00:20:40,906 --> 00:20:45,826 ‎Tuy nhiên, 40 năm sau khi anh ấy mất, ‎sẽ không ai nghe bản thu âm Michael Jordan 323 00:20:45,911 --> 00:20:47,701 ‎như nghe của Duke Ellington. 324 00:20:47,788 --> 00:20:50,618 ‎Ta luôn có thể nghe Duke Ellington, vì có… 325 00:20:50,707 --> 00:20:52,957 ‎Không chỉ công trình các đĩa than. 326 00:20:53,043 --> 00:20:54,543 ‎Mà còn là các tác phẩm. 327 00:20:54,628 --> 00:20:58,718 ‎Khối lượng cũng vậy. Michael Jordan ‎không tiếp tục chơi bóng rổ. 328 00:20:58,799 --> 00:21:00,469 ‎Anh ấy không để lại công trình vĩnh cửu. 329 00:21:00,550 --> 00:21:03,010 ‎Ông có xem các ‎trận cũ của Michael Jordan không? 330 00:21:03,095 --> 00:21:04,005 ‎Có thể. 331 00:21:04,096 --> 00:21:05,056 ‎Tôi biết vậy. 332 00:21:05,138 --> 00:21:08,348 ‎Được chứ? Tôi biết là có thể. ‎Nhưng ông có xem không? 333 00:21:08,976 --> 00:21:11,396 ‎Một phần thú vị nằm ở kết quả trận đấu? 334 00:21:11,895 --> 00:21:13,015 ‎- Nhưng… ‎- Ông biết rồi. 335 00:21:13,105 --> 00:21:13,975 ‎Nhưng sau đó… 336 00:21:14,481 --> 00:21:17,611 ‎Picasso còn vẽ không? ‎Ông ấy vẫn đang vẽ sao? 337 00:21:17,693 --> 00:21:20,703 ‎Không, nhưng tranh ta có ‎đều là tranh ông ấy vẽ. 338 00:21:21,780 --> 00:21:24,070 ‎- Không hiểu. ‎- Không có yếu tố hồi hộp. 339 00:21:24,157 --> 00:21:28,247 ‎Ta không hỏi, "Sao lại thế này?" ‎Ta không xem tranh Picasso vì vậy. 340 00:21:28,328 --> 00:21:31,498 ‎Chẳng phải ông xem đấu bóng rổ ‎để biết ai thắng? 341 00:21:31,581 --> 00:21:35,211 ‎Nếu biết rồi, Michael Jordan đã thắng, ‎ông có xem lại không? 342 00:21:35,294 --> 00:21:38,764 ‎Có. Sẽ thấy rằng, ‎"Thế quái nào anh ta làm được vậy?" 343 00:21:38,839 --> 00:21:41,799 ‎Được. Tôi cho rằng ‎đó cũng là một cách nhìn nhận. 344 00:22:09,661 --> 00:22:11,501 ‎Ta chuyển sang ‎Femmes d'Alger. 345 00:22:11,580 --> 00:22:13,580 ‎Của Picasso. Bức tranh tuyệt vời. 346 00:22:13,665 --> 00:22:16,955 ‎Giá khởi điểm bao nhiêu? ‎Từ 100 triệu đô. 100 triệu đô. 347 00:22:17,044 --> 00:22:18,424 ‎105 triệu đô. 348 00:22:18,503 --> 00:22:22,383 ‎Picasso vĩ đại, ‎Khỏa Thân, Lá Xanh ‎Và Bầu Ngực ‎từ năm 1932. 349 00:22:22,466 --> 00:22:24,506 ‎Giá khởi điểm 58 triệu đô. 350 00:22:24,593 --> 00:22:29,013 ‎Sao lại không chứ? 129 triệu đô. ‎Ai trả 130? Có thể là số 47. 351 00:22:29,097 --> 00:22:31,977 ‎Với giá 92 triệu đô… 93 triệu. 352 00:22:32,059 --> 00:22:35,559 ‎Đợi đã. 147, thấy đó. 147. 353 00:22:35,645 --> 00:22:38,395 ‎93 triệu đô. Đấu giá với anh. 354 00:22:38,482 --> 00:22:41,032 ‎Đừng đợi. 147, tôi sẽ ra giá. 355 00:22:41,109 --> 00:22:46,619 ‎95 triệu đô. Cơ hội cuối mức 95. ‎95 triệu đô. 356 00:22:48,533 --> 00:22:52,543 ‎Quyết đoán. Cảm ơn rất nhiều. ‎Ở mức 160 triệu đô, thưa quý vị. 357 00:22:52,621 --> 00:22:55,331 ‎Cảnh báo trước. ‎Femmes d'Alger‎ của Picasso, 358 00:22:55,415 --> 00:22:57,455 ‎được bán tại Christie's. 359 00:22:57,542 --> 00:22:59,422 ‎160 triệu đô. 360 00:23:00,170 --> 00:23:01,300 ‎Là của anh, đã bán. 361 00:23:03,006 --> 00:23:06,886 ‎Bà nghĩ về mặt văn hoá hiện tại, ‎loại hình nghệ thuật nào, 362 00:23:06,968 --> 00:23:11,008 ‎tôi không biết nữa, ‎còn thiếu sót nhất vào thời điểm này? 363 00:23:11,932 --> 00:23:13,562 ‎- Gì là tệ nhất hả? ‎- Phải. 364 00:23:13,642 --> 00:23:14,482 ‎Phải. 365 00:23:17,396 --> 00:23:18,556 ‎Phải. 366 00:23:18,647 --> 00:23:21,147 ‎- Cạnh tranh đấy. ‎- Phải, khốc liệt. 367 00:23:23,318 --> 00:23:26,108 ‎Loại hình nào ‎có khả năng gây tranh cãi nhất? 368 00:23:26,196 --> 00:23:31,986 ‎Tôi cho là nghệ thuật thị giác, ‎hay thứ được gọi là nghệ thuật thị giác. 369 00:23:32,869 --> 00:23:37,079 ‎Và chắc chắn, một trong vài điều… ‎Không chỉ mình tôi nghĩ vậy. 370 00:23:37,165 --> 00:23:40,035 ‎Tôi nghĩ nhiều người tán đồng việc này. 371 00:23:40,127 --> 00:23:41,417 ‎Khá lừa đảo đấy. 372 00:23:42,045 --> 00:23:43,205 ‎Phải. 373 00:23:44,214 --> 00:23:45,514 ‎- Đồng ý chứ? ‎- Có. 374 00:23:45,590 --> 00:23:50,300 ‎Nhưng tôi cứ nghĩ về giá cả ‎và sự phi thường… Phải, lừa đảo. 375 00:23:50,387 --> 00:23:52,847 ‎- Vấn đề nóng. Giá cả. ‎- Giá cả. 376 00:23:52,931 --> 00:23:59,021 ‎Ý tôi là, nếu đến buổi đấu giá, ‎tới tranh của Picasso là chết lặng. 377 00:24:00,230 --> 00:24:03,070 ‎Một khi hạ búa chốt giá, vỗ tay. 378 00:24:03,817 --> 00:24:07,487 ‎Ta sống trong thế giới tán dương cái giá ‎mà không phải Picasso. 379 00:24:07,571 --> 00:24:08,491 ‎Tôi xin hết. 380 00:24:12,993 --> 00:24:14,623 ‎Được chứ? Ý tôi là… 381 00:24:14,703 --> 00:24:18,083 ‎Họ tán dương giá cả. ‎Họ nên vỗ tay khi Picasso xuất hiện. 382 00:24:18,165 --> 00:24:20,245 ‎- Tôi biết. ‎- Ông ấy vẽ không đẹp ư? 383 00:24:22,878 --> 00:24:24,838 ‎Không phải, "Anh không giỏi mua bán ư?" 384 00:24:40,604 --> 00:24:41,694 ‎Nhanh! 385 00:24:56,495 --> 00:24:59,075 ‎Tôi thường đến các câu lạc bộ jazz ‎hồi trẻ, 386 00:24:59,164 --> 00:25:01,634 ‎thời còn rất nhiều nhạc công jazz tài ba. 387 00:25:02,125 --> 00:25:06,625 ‎Có lẽ tôi đã gặp hết ‎các nhạc công jazz tài ba. 388 00:25:06,713 --> 00:25:08,923 ‎- Rất nhiều lần. ‎- Bà thích ai nhất? 389 00:25:09,007 --> 00:25:11,337 ‎- Mingus. ‎- Charlie Mingus? 390 00:25:11,426 --> 00:25:12,796 ‎Tôi biết anh ấy khá rõ. 391 00:25:12,886 --> 00:25:14,046 ‎Mang súng làm gì? 392 00:25:15,347 --> 00:25:19,177 ‎Có kẻ cướp. Chúng đột nhập ‎và lấy hết đồ ngay khi tôi mới dọn vào. 393 00:25:24,189 --> 00:25:25,109 ‎Là kẻ nào? 394 00:25:27,442 --> 00:25:29,532 ‎Bạn hay thù? Tôi không biết nữa. 395 00:25:30,111 --> 00:25:33,531 ‎Hẳn là bạn, vì chúng nhắm thẳng vào ‎hộp trang sức của tôi. 396 00:25:34,699 --> 00:25:38,699 ‎Hẳn là kẻ nào biết tôi. ‎Kẻ nào đó… Không phải bạn, mà gần gũi tôi. 397 00:25:41,289 --> 00:25:46,499 ‎Ông ấy từng tự bắn vào chân, ‎vì vợ, lúc đó là bạn gái, chia tay ông ấy. 398 00:25:46,586 --> 00:25:50,916 ‎Thế là ông ta tự bắn vào chân rồi chảy máu ‎lết lên cầu thang căn hộ của bà 399 00:25:51,007 --> 00:25:52,837 ‎để chứng tỏ bà ta đã làm gì. 400 00:25:52,926 --> 00:25:54,886 ‎Cố ý tự bắn vào chân mình. 401 00:25:56,471 --> 00:26:01,181 ‎Tôi là bạn của Charles, ‎vì vợ ông ấy sở hữu tạp chí… 402 00:26:01,268 --> 00:26:03,478 ‎Tờ báo. Họ gọi đó là sách báo ngầm. 403 00:26:03,562 --> 00:26:06,862 ‎Sở hữu cuốn tạp chí đầu tiên, ‎đại loại thế, 404 00:26:06,940 --> 00:26:10,360 ‎tôi làm việc cho tờ báo lá cải đó ‎khi 19 tuổi. 405 00:26:10,443 --> 00:26:12,653 ‎Bà ấy là chủ. Tôi quen ông ấy thế đó. 406 00:26:12,737 --> 00:26:13,907 ‎Hai, ba, bốn. 407 00:26:24,583 --> 00:26:27,843 ‎Ý tôi là, ông ấy rất thất thường. ‎Cực thất thường. 408 00:26:27,919 --> 00:26:31,209 ‎Có lần ông ấy giận tôi ‎và giữa buổi biểu diễn ở Vanguard, 409 00:26:31,298 --> 00:26:34,508 ‎khi thấy tôi, ông ấy nhảy khỏi bục, ‎chạy lên cầu thang… 410 00:26:34,593 --> 00:26:38,143 ‎Và ông ấy béo. Không phải kiểu tráng kiện. 411 00:26:38,221 --> 00:26:42,431 ‎Và tôi cứ tưởng ông ấy già rồi. ‎Chắc khoảng gần 50 tuổi. 412 00:26:42,559 --> 00:26:46,189 ‎Khi đó tôi còn nhỏ. Khoảng 19 tuổi. ‎Nhưng chạy không nhanh. 413 00:26:46,271 --> 00:26:50,821 ‎Và ông ấy đuổi theo tôi, la hét, ‎suốt cả Đại lộ số 7, 414 00:26:50,900 --> 00:26:52,530 ‎cho tới gần phố Canal, 415 00:26:52,611 --> 00:26:56,491 ‎rồi cuối cùng tôi không thể chạy nữa ‎và ngã xuống đường. 416 00:26:56,990 --> 00:26:59,740 ‎Rồi ông ấy… Mà lẽ ra đang phải chơi nhạc. 417 00:26:59,826 --> 00:27:02,406 ‎Cả ban nhạc vẫn đứng trên bục ở Vanguard, 418 00:27:02,495 --> 00:27:04,455 ‎lúc đó ở khu phố cách 20 dãy nhà. 419 00:27:04,539 --> 00:27:07,169 ‎Và tôi ngã xuống như thế này, ‎cả ông ấy nữa, 420 00:27:07,250 --> 00:27:10,460 ‎rồi ngồi xuống, nhìn tôi. ‎Ông nói, "Muốn đi ăn không?" 421 00:27:12,505 --> 00:27:13,715 ‎Rồi tôi chỉ ra rằng, 422 00:27:13,798 --> 00:27:18,088 ‎"Anh đang biểu diễn ‎và khán giả tới để xem anh". 423 00:27:18,178 --> 00:27:23,268 ‎Chales nổi tiếng tới mức ‎khi đi bộ cùng ông qua khu phố Tàu 424 00:27:23,350 --> 00:27:26,560 ‎các đầu bếp bước ra khỏi tầng hầm ‎tán dương ông. 425 00:27:27,103 --> 00:27:29,403 ‎Điều này làm mẹ tôi quý ông ấy. 426 00:27:29,481 --> 00:27:32,231 ‎Ông ấy đến nhà bố mẹ tôi dự lễ Tạ ơn. ‎Phải. 427 00:27:32,317 --> 00:27:34,647 ‎Mẹ tôi rất quý ông ấy. Ăn khoẻ. 428 00:27:36,154 --> 00:27:38,534 ‎Bà ấy nói, "Charles ăn khoẻ thật". 429 00:27:38,615 --> 00:27:40,525 ‎Ông ấy không chỉ ăn nhiều suất, 430 00:27:40,617 --> 00:27:43,237 ‎sau đó còn vào bếp ăn nốt con gà tây. 431 00:27:44,871 --> 00:27:48,381 ‎Hầu hết đều coi ông là thiên tài âm nhạc. ‎Mẹ tôi chỉ thấy ăn khoẻ. 432 00:27:49,793 --> 00:27:52,093 ‎- Tôi từng ăn sáng với Duke. ‎- Vậy sao? 433 00:27:52,170 --> 00:27:54,840 ‎- Với Charles và… ‎- Ở đâu vậy? 434 00:27:54,923 --> 00:27:57,473 ‎Reuben's, từng là nhà hàng mở thâu đêm, 435 00:27:57,550 --> 00:28:00,220 ‎ở Đường số 58 và Đại lộ số 5. 436 00:28:00,303 --> 00:28:05,733 ‎Và tôi chỉ thấy Charles Mingus ‎tôn trọng mỗi Duke Ellington. 437 00:28:06,643 --> 00:28:11,363 ‎Charles, khi còn là chàng trai trẻ, ‎chơi trong ban nhạc của Duke và bị đuổi. 438 00:28:12,107 --> 00:28:16,567 ‎Và Charles là một người rất… ngạo mạn. 439 00:28:17,487 --> 00:28:19,487 ‎Không muốn ai nói chuyện với mình. 440 00:28:19,572 --> 00:28:22,032 ‎Đa số bị ông ấy khinh thường. 441 00:28:22,117 --> 00:28:25,867 ‎Và tôi chỉ thấy ông ấy tôn trọng ‎một mình Duke Ellington. 442 00:28:25,954 --> 00:28:29,334 ‎Ông ấy tôn trọng Duke Ellington ‎tới mức không dám nhìn. 443 00:28:29,833 --> 00:28:32,963 ‎Và Duke Ellington hay hét vào mặt ông ấy, ‎"Charles!" 444 00:28:33,044 --> 00:28:37,094 ‎"Xin lỗi, Duke". ‎Ông ấy như một người hoàn toàn khác. 445 00:28:37,173 --> 00:28:39,933 ‎Kiểu như, ‎"Chuyện gì đã xảy ra với Charles?" 446 00:28:40,009 --> 00:28:42,349 ‎Ai cũng có một người như vậy trong đời, 447 00:28:42,429 --> 00:28:47,479 ‎dù họ có kiêu ngạo hay tuyệt vời đến đâu. 448 00:28:48,810 --> 00:28:51,810 ‎Theo tôi, Charles là một nghệ sĩ vĩ đại, 449 00:28:51,896 --> 00:28:54,726 ‎nhưng theo Charles, ‎Duke Ellington vĩ đại hơn. 450 00:29:09,873 --> 00:29:13,923 ‎Nếu ngưỡng mộ tác phẩm của ai đó, ‎bạn sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. 451 00:29:14,794 --> 00:29:18,974 ‎Đã đến thời điểm mà các nhà soạn nhạc ‎đương đại, hiện đại… 452 00:29:19,048 --> 00:29:24,758 ‎và người được cho là ‎nhà soạn nhạc jazz hiện đại, 453 00:29:25,722 --> 00:29:28,062 ‎họ đều được đào tạo từ một nhạc viện. 454 00:29:28,141 --> 00:29:28,981 ‎Chính xác. 455 00:29:29,058 --> 00:29:32,308 ‎Và tìm được một nơi để đặt ra giới hạn ‎là rất khó. 456 00:29:32,395 --> 00:29:35,185 ‎Anh chắc chắn là một người tiên phong. 457 00:29:35,273 --> 00:29:37,113 ‎Nhưng tôi không được đào tạo. 458 00:29:37,192 --> 00:29:41,992 ‎Không, nhưng anh là một trong những người ‎đầu tiên viết nhạc jazz giao hưởng. 459 00:29:42,071 --> 00:29:45,031 ‎Tôi có một nhạc viện ở rạp phim Capitol. 460 00:29:45,116 --> 00:29:46,616 ‎Đúng vậy. Chính xác.  461 00:29:46,701 --> 00:29:48,661 ‎Nghe bản giao hưởng rồi xem phim. 462 00:29:48,745 --> 00:29:50,955 ‎Có lẽ đó là khác biệt giữa chúng ta. 463 00:29:51,039 --> 00:29:54,709 ‎Anh viết nhạc jazz giao hưởng, ‎tôi viết nhạc giao hưởng jazz. 464 00:29:56,336 --> 00:29:58,166 ‎- Ngưỡng mộ anh. ‎- Đại loại thế. 465 00:30:10,475 --> 00:30:11,975 ‎Thấy khuy măng sét Calder chứ? 466 00:30:12,519 --> 00:30:16,689 ‎Sandy Rower, cháu trai Alexander Calder, ‎cho tôi mượn, 467 00:30:16,773 --> 00:30:18,823 ‎ông ấy làm thủ công đấy. 468 00:30:18,900 --> 00:30:22,610 ‎Không thiết kế một dòng khuy măng sét ‎như các nghệ sĩ hiện nay. 469 00:30:22,695 --> 00:30:23,775 ‎Ông làm thủ công. 470 00:30:23,863 --> 00:30:27,163 ‎Hẳn là ông ấy tự làm cho mình, Calder ấy. 471 00:30:27,242 --> 00:30:31,042 ‎Ông ấy không làm cho Fran. ‎Ông ấy làm rất nhiều đồ trang sức. 472 00:30:31,120 --> 00:30:34,120 ‎Có buổi trình diễn trang sức của Calder ‎ở Bảo tàng Mỹ thuật, 473 00:30:34,207 --> 00:30:35,537 ‎và nó thật tuyệt vời. 474 00:30:35,625 --> 00:30:38,585 ‎Calder có tiểu sử rất hay. 475 00:30:38,670 --> 00:30:41,590 ‎Khi lên bảy, ông ấy được em gái tặng 476 00:30:41,673 --> 00:30:45,093 ‎cái kìm nhân dịp Giáng sinh ‎và ông ấy đã viết về việc đó. 477 00:30:45,176 --> 00:30:48,806 ‎"Giáng sinh tuyệt nhất đời tôi. ‎Tôi được tặng một cái kìm!" 478 00:30:48,888 --> 00:30:51,218 ‎Và ông ấy dùng nó làm ra những thứ này. 479 00:30:51,307 --> 00:30:54,517 ‎Tôi nghĩ cặp khuy này cũng được làm ‎với cái kìm đó. 480 00:30:54,602 --> 00:30:57,062 ‎Tôi chỉ nghĩ chúng rất đẹp. 481 00:30:58,106 --> 00:31:00,276 ‎Biên dịch: Hieu Nguyen