1 00:00:06,006 --> 00:00:07,966 ‎LOẠT PHIM TÀI LIỆU CỦA NETFLIX 2 00:00:10,885 --> 00:00:12,755 ‎Tôi vô cùng căm ghét tiền bạc. 3 00:00:12,846 --> 00:00:18,306 ‎Nhưng vấn đề liên quan đến chuyện đó, ‎không phải vấn đề duy nhất của tôi, 4 00:00:18,393 --> 00:00:20,483 ‎đó là tôi thích đủ thứ. 5 00:00:20,562 --> 00:00:23,732 ‎Vậy là tôi ghét tiền, ‎nhưng tôi thích đủ thứ. 6 00:00:23,815 --> 00:00:27,685 ‎Ghét tiền, nhưng thích đồ nội thất. ‎Ghét tiền, nhưng thích ô-tô. 7 00:00:27,777 --> 00:00:29,397 ‎Ghét tiền, nhưng thích quần áo. 8 00:00:29,487 --> 00:00:32,317 ‎Nên ghét tiền là bình thường, ‎nếu bạn cũng ghét mọi thứ, 9 00:00:32,406 --> 00:00:34,696 ‎vì khi đó bạn là Đạt-lai Lạt-ma rồi. 10 00:00:50,133 --> 00:00:53,393 ‎RANH GIỚI BẤT ĐỘNG SẢN CỦA SỐ 140 BROADWAY ‎ĐƯỢC TÙY Ý HỦY BỎ QUYỀN ĐI LẠI 11 00:01:13,323 --> 00:01:15,283 ‎- Chào Fran. ‎- Chào, gì vậy? 12 00:01:15,366 --> 00:01:17,236 ‎Hai người vào ngồi được rồi. 13 00:01:28,046 --> 00:01:32,586 ‎Giờ bà sẽ khuyên bản thân mình ‎những năm 20 tuổi câu gì khi đến New York? 14 00:01:32,675 --> 00:01:33,545 ‎Mang theo tiền. 15 00:01:34,719 --> 00:01:35,599 ‎Được chứ? 16 00:01:37,263 --> 00:01:39,223 ‎Mang theo tiền. Tôi sẽ khuyên vậy. 17 00:01:39,307 --> 00:01:42,977 ‎Còn đến vào cùng thời với tôi ‎thì không cần nhiều tiền thế. 18 00:01:48,233 --> 00:01:49,073 ‎Ta ngồi đây. 19 00:01:50,193 --> 00:01:51,113 ‎- Được. ‎- Ừm… 20 00:01:51,611 --> 00:01:55,821 ‎Tôi không muốn đánh giá gì, ‎nhưng đồ uống ở đây càng ngày càng chán. 21 00:01:55,907 --> 00:01:58,577 ‎Tôi uống ly cà phê này, ‎và khi nó trôi xuống họng và… 22 00:01:59,244 --> 00:02:00,794 ‎Rồi ta phải làm lại mọi thứ. 23 00:02:04,999 --> 00:02:08,839 ‎Sự thật là phụ nữ ở thế hệ tôi, ‎khi chúng tôi còn nhỏ, 24 00:02:08,919 --> 00:02:12,129 ‎không được dạy dỗ với tư tưởng ‎phải nghĩ đến tiền bạc. 25 00:02:12,215 --> 00:02:16,545 ‎Nên tôi tin rằng nếu tôi là con trai, 26 00:02:16,636 --> 00:02:22,726 ‎tôi sẽ không có thái độ biếng nhác ‎về tiền bạc thế này. 27 00:02:22,809 --> 00:02:24,559 ‎Tôi sẽ không được như vậy, 28 00:02:24,644 --> 00:02:28,364 ‎vì bố tôi sẽ hét lên rằng: ‎"Con điên à? Con không hiểu sao?" 29 00:02:28,439 --> 00:02:31,029 ‎Nhưng người ta rất hay hỏi tôi rằng: 30 00:02:31,109 --> 00:02:33,529 ‎"Bố mẹ bà muốn bà làm nhà văn à?" Không. 31 00:02:33,611 --> 00:02:35,701 ‎"Họ có ngăn cản bà không?" Không. 32 00:02:35,780 --> 00:02:39,620 ‎"Thật sao? Họ muốn bà làm gì?" ‎Một người vợ. Đó là điều họ muốn. 33 00:02:39,701 --> 00:02:42,411 ‎Họ cho là tôi sẽ làm vợ. Họ muốn vậy. 34 00:02:42,495 --> 00:02:44,575 ‎Nên họ chẳng bảo ban tôi 35 00:02:44,664 --> 00:02:49,884 ‎hay dạy tôi bất kỳ cái gì ngoài những điều ‎sẽ giúp tôi trở thành một người vợ. 36 00:02:49,961 --> 00:02:52,421 ‎Và có thể thấy, họ đã thất bại. 37 00:02:52,505 --> 00:02:55,335 ‎Nhưng tôi nghĩ, theo cách nào đó, 38 00:02:55,425 --> 00:02:59,345 ‎là một bé gái ở thập niên 1950 ‎chẳng hề hay ho, 39 00:02:59,429 --> 00:03:01,389 ‎nhưng chuyện tốt về việc đó 40 00:03:01,472 --> 00:03:05,232 ‎là họ chẳng để tâm đến bạn ‎nhiều đến thế đâu. 41 00:03:05,310 --> 00:03:10,060 ‎Tôi nhớ rất rõ… bạn thân của tôi, 42 00:03:11,149 --> 00:03:15,109 ‎giờ tôi vẫn còn rất thân, ‎chỉ sống cách tôi một con phố, 43 00:03:15,195 --> 00:03:18,405 ‎tôi đến nhà cô ấy sau giờ học, ‎bố cô ấy gọi và báo được tăng lương 44 00:03:18,489 --> 00:03:21,579 ‎và mọi người đều rất vui, ‎rồi mẹ cô ấy còn nướng bánh. 45 00:03:21,659 --> 00:03:23,119 ‎Tôi không biết tăng lương là gì. 46 00:03:23,203 --> 00:03:25,833 ‎Nên tôi về nhà hỏi mẹ: ‎"Tăng lương là gì ạ?" 47 00:03:25,914 --> 00:03:30,134 ‎Bà ấy đáp: "Là khi kiếm nhiều tiền hơn ‎mỗi tuần", đại loại thế. 48 00:03:30,627 --> 00:03:34,667 ‎Và tôi nói: "Bác ấy được tăng lương, ‎và giờ bác ấy kiếm được"… 49 00:03:35,423 --> 00:03:39,683 ‎Tôi vẫn nhớ con số đó, 300 đô-la một tuần. ‎Kiếm nhiều hơn hẳn bố tôi. 50 00:03:40,178 --> 00:03:42,178 ‎Tôi mới nhận ra khi nhớ lại thôi. 51 00:03:43,723 --> 00:03:46,943 ‎Tôi hỏi: "Bố kiếm được bao nhiêu ạ?" ‎Mẹ cho tôi một cái tát. 52 00:03:48,186 --> 00:03:52,106 ‎Bà ấy kiểu: "Đừng bao giờ nói về tiền bạc. 53 00:03:52,190 --> 00:03:57,610 ‎Thế là rất thô lỗ, và đừng bao giờ ‎hỏi bất kỳ ai họ kiếm được bao nhiêu". 54 00:03:57,695 --> 00:04:01,405 ‎Và tôi không bao giờ nói về tiền nữa. ‎Nên tôi chẳng hề có tiền. 55 00:04:01,491 --> 00:04:04,791 ‎Có một lần tôi ở văn phòng ‎cậu kế toán của tôi, 56 00:04:04,869 --> 00:04:09,169 ‎và cuối cùng, cậu ấy nhìn tôi và nói: ‎"Để tôi giải thích điều này cho bà. 57 00:04:09,249 --> 00:04:11,919 ‎Bà phải nói về tiền bạc với tôi. ‎Tôi là kế toán của bà". 58 00:04:12,460 --> 00:04:15,760 ‎Vì tôi khăng khăng: ‎"Tôi không nghĩ nên nói cậu điều đó". 59 00:04:16,505 --> 00:04:18,415 ‎Cậu ấy hỏi: "Làm việc này được bao nhiêu?" 60 00:04:18,507 --> 00:04:21,797 ‎Tôi đáp: "Tôi không nghĩ ‎tôi muốn bàn về điều đó với cậu. 61 00:04:22,303 --> 00:04:26,473 ‎Cậu là ai chứ?" Và giờ dĩ nhiên, ‎người ta luôn nói về tiền bạc. 62 00:04:26,557 --> 00:04:29,097 ‎Nhưng tôi vẫn luôn nói rằng 63 00:04:29,185 --> 00:04:31,555 ‎nếu tôi biết ‎ai đó kiếm được bao nhiêu tiền, 64 00:04:31,646 --> 00:04:34,606 ‎hay căn hộ của họ trị giá bao nhiêu, ‎đó là vì họ kể cho tôi, 65 00:04:34,691 --> 00:04:37,401 ‎và người ta luôn làm thế. ‎Tôi sẽ chẳng bao giờ hỏi. 66 00:04:37,485 --> 00:04:41,445 ‎Nhưng giờ người ta luôn nói về tiền bạc, 67 00:04:41,531 --> 00:04:46,451 ‎như thể đó là chủ đề thú vị lắm, ‎mà thật ra là không. 68 00:04:48,955 --> 00:04:54,375 ‎Tôi bị đánh thuế ở mức 74%, đúng không? 69 00:04:54,877 --> 00:04:56,627 ‎Tôi sẽ cho thấy tôi còn gì. 70 00:04:57,964 --> 00:05:00,724 ‎- Điều tôi sắp làm là bất hợp pháp. ‎- Đúng vậy. 71 00:05:00,800 --> 00:05:05,970 ‎Nếu tôi bị bỏ tù thì cũng kệ. ‎Ít nhất tôi sẽ được ăn kiêng. 72 00:05:06,055 --> 00:05:07,765 ‎Đây, tôi sẽ cho thấy tôi còn gì. 73 00:05:09,183 --> 00:05:12,983 ‎Tôi sẽ dừng ở mức 74%. 74 00:05:14,105 --> 00:05:16,065 ‎Không nên đùa cợt 75 00:05:16,607 --> 00:05:18,527 ‎vì thứ này không dành cho người nghèo. 76 00:05:18,609 --> 00:05:21,569 ‎Nó là cho hạt nhân, và mọi… 77 00:05:21,654 --> 00:05:23,614 ‎Ông đang động chạm nhiều người đấy. 78 00:05:23,698 --> 00:05:25,868 ‎Nghe này, đây là tiền của tôi. Tôi mặc kệ. 79 00:05:25,950 --> 00:05:28,950 ‎Khi tôi mới đến New York, ‎bố cho tôi 200 đô-la. 80 00:05:29,037 --> 00:05:30,827 ‎Có lẽ là số tiền lớn nhất tôi từng có. 81 00:05:30,913 --> 00:05:33,623 ‎Tôi đã nghĩ: "Tận 200 đô, đủ sống cả đời". 82 00:05:34,167 --> 00:05:36,127 ‎Thế đấy. 83 00:05:36,210 --> 00:05:38,090 ‎Tôi từng lái xe taxi. 84 00:05:38,171 --> 00:05:41,051 ‎Tôi từng lái xe riêng cho người ta. 85 00:05:41,758 --> 00:05:44,258 ‎Tôi từng đi lau dọn, bán hàng rong. 86 00:05:44,802 --> 00:05:48,352 ‎Tôi bán thắt lưng trên phố. ‎Tôi thường mua… 87 00:05:49,432 --> 00:05:53,692 ‎báo ‎The Village Voice‎. Tôi làm ít nhất ‎năm ngày một tuần, đôi khi là sáu ngày. 88 00:05:53,770 --> 00:05:55,270 ‎Nhưng không làm vào thứ Tư, 89 00:05:55,355 --> 00:05:57,975 ‎vì thứ Tư là ngày phát hành ‎báo ‎The Village Voice. 90 00:05:58,483 --> 00:06:01,493 ‎Nên tôi sẽ đến Quảng trường Sheridan ‎và mua ‎The Village Voice‎, 91 00:06:01,569 --> 00:06:04,909 ‎và tờ ‎The Village Voice‎ có… ‎Thật ra tờ báo nào cũng có. 92 00:06:04,989 --> 00:06:07,239 ‎Họ có đăng các bài tìm việc làm. 93 00:06:07,325 --> 00:06:08,655 ‎Và tôi luôn nghĩ rằng… 94 00:06:09,160 --> 00:06:11,080 ‎Vì tôi luôn ghét mọi công việc tôi làm, 95 00:06:11,162 --> 00:06:15,752 ‎nên tôi nghĩ: "Tuần sau sẽ kiếm việc ‎tốt hơn, không thấy ghét đến thế nữa". 96 00:06:16,709 --> 00:06:20,379 ‎Rồi đến lúc, tôi nhận ra: ‎"Fran, mày chỉ là không muốn đi làm". 97 00:06:20,463 --> 00:06:25,433 ‎Nó không chỉ… Nó đúng là việc tệ hại. ‎Ai cũng sẽ nghĩ nó là công việc tệ hại, 98 00:06:25,510 --> 00:06:28,100 ‎nhưng nói thật, tôi không thích làm việc… 99 00:06:28,179 --> 00:06:32,639 ‎Tôi thích nằm trên sofa và đọc sách, ‎nhưng đó không phải một nghề. 100 00:06:32,725 --> 00:06:37,935 ‎Đâu ai trả tiền cho mình làm việc đó, ‎vì nếu có, chỗ này đã là nhà tôi. Nên… 101 00:06:39,649 --> 00:06:44,199 ‎Nhưng tôi luôn tránh công việc ‎mà các bạn tôi đều làm, 102 00:06:44,278 --> 00:06:45,858 ‎đó là làm phục vụ bàn. 103 00:06:45,947 --> 00:06:49,527 ‎Mọi cô gái phải đi làm mà tôi biết… ‎Tôi quen vài cô không phải đi làm. 104 00:06:49,617 --> 00:06:51,787 ‎Họ đều làm phục vụ và… 105 00:06:52,578 --> 00:06:54,368 ‎Tất cả bọn họ đều làm phục vụ. 106 00:06:54,455 --> 00:06:59,665 ‎Và bạn tôi hỏi tôi: ‎"Sao cậu lại đi dọn nhà thay vì… 107 00:06:59,752 --> 00:07:03,712 ‎Đến làm chỗ tôi đi. ‎Cậu sẽ kiếm được nhiều hơn đấy. 108 00:07:03,798 --> 00:07:07,758 ‎Việc này sẽ bớt nặng nhọc hơn, ‎chắc chắn đấy". 109 00:07:07,844 --> 00:07:13,894 ‎Và tôi sẽ đáp lại… ‎Để giải thích cho hai người thế này nhé. 110 00:07:13,975 --> 00:07:18,265 ‎Những ai thuê nữ phục vụ là đều đàn ông. ‎Quản lý đều là nam giới. 111 00:07:18,354 --> 00:07:20,904 ‎Còn lâu mới được làm phục vụ ở nhà hàng 112 00:07:20,982 --> 00:07:22,862 ‎nếu không ngủ với quản lý, hiểu chứ? 113 00:07:22,942 --> 00:07:26,532 ‎Việc này là thế đấy. ‎Không liên quan đến tình cảm hay hẹn hò. 114 00:07:26,612 --> 00:07:29,912 ‎Không phải ‎việc tán tỉnh hay không tán tỉnh. 115 00:07:29,991 --> 00:07:34,621 ‎Đó là… Ví dụ, với Fran hồi là thiếu nữ, ‎đó chỉ đơn giản là làm việc. 116 00:07:34,704 --> 00:07:37,374 ‎Và đó là cách để kiếm được việc phục vụ. 117 00:07:37,457 --> 00:07:41,917 ‎Có một nhà hàng ai cũng muốn được làm, ‎ở đó có quản lý là đồng tính. 118 00:07:42,003 --> 00:07:44,843 ‎Anh ta là đồng tính! Ai cũng muốn đến làm… 119 00:07:46,048 --> 00:07:49,218 ‎Dĩ nhiên, anh ta chỉ tuyển nam, ‎và họ cũng phải ngủ với anh ta. 120 00:07:49,302 --> 00:07:50,602 ‎Thế nên… Hai người hiểu chứ? 121 00:07:51,429 --> 00:07:54,849 ‎Mọi người ai cũng nghĩ rằng ‎vật giá New York từng khá rẻ nhỉ? 122 00:07:54,932 --> 00:07:58,392 ‎Nó luôn đắt hơn ở bất kỳ nơi nào khác. 123 00:07:58,478 --> 00:07:59,688 ‎Nên nếu tôi kể cho ai đó: 124 00:07:59,770 --> 00:08:03,070 ‎"Đây là căn hộ của tôi ‎ở đường West Fourth vào năm 1970. 125 00:08:03,149 --> 00:08:05,609 ‎Tốn 121,78 đô-la một tháng". 126 00:08:05,693 --> 00:08:08,243 ‎Mọi người sẽ nói: "Không thể tin nổi!" 127 00:08:08,321 --> 00:08:10,361 ‎Thế là rất đắt! 128 00:08:10,448 --> 00:08:12,908 ‎Hầu hết bạn bè tôi sống ở East Village. 129 00:08:12,992 --> 00:08:16,792 ‎Họ nói: "Cậu điên thật, ‎tiêu từng ấy tiền vào một căn phòng. 130 00:08:16,871 --> 00:08:19,621 ‎Nếu cậu sống ở khu của tôi tại Đại lộ C, 131 00:08:19,707 --> 00:08:21,457 ‎tiền này thuê được bốn phòng". 132 00:08:21,542 --> 00:08:23,922 ‎Tôi luôn đáp: ‎"Ừ, nhưng tôi không bị hiếp dâm". 133 00:08:24,712 --> 00:08:28,302 ‎Hiểu chứ? Tôi luôn thấy ‎tốn thêm tiền là xứng đáng. 134 00:08:28,382 --> 00:08:30,802 ‎- Đáng chứ. ‎- Mọi người hiểu chứ? 135 00:08:30,885 --> 00:08:33,675 ‎Tôi không tiêu hoang, ‎nhưng phải chi cho vài thứ nhất định. 136 00:08:33,763 --> 00:08:37,683 ‎Và nó quá đắt đỏ. Nó là một căn hộ tồi tệ. 137 00:08:37,767 --> 00:08:39,847 ‎Đắt nhưng an toàn hơn nhiều. 138 00:08:39,936 --> 00:08:44,936 ‎Tờ séc mệnh giá lớn đầu tiên tôi có… ‎tôi không có tài khoản ngân hàng. 139 00:08:45,024 --> 00:08:49,364 ‎Tờ séc mệnh giá khổng lồ, cỡ 100.000 đô. ‎Tôi không biết làm gì với nó. 140 00:08:50,029 --> 00:08:52,109 ‎Tôi đã xử lý tờ séc thế này. 141 00:08:52,198 --> 00:08:57,408 ‎Tôi lấy tờ séc, chắc cỡ 100 đô-la, 142 00:08:57,954 --> 00:09:00,584 ‎và tôi lên phố tìm hàng nào đồ ngon, 143 00:09:01,165 --> 00:09:02,875 ‎rồi tôi nói với người bán: 144 00:09:02,959 --> 00:09:07,169 ‎"Cho tôi một sandwich bò nướng ‎và đổi tờ séc thành tiền mặt cho tôi nhé?" 145 00:09:07,255 --> 00:09:08,295 ‎Và họ đồng ý. 146 00:09:08,381 --> 00:09:11,971 ‎Tôi tưởng tượng rằng ‎mình hỏi người bán hàng: 147 00:09:12,051 --> 00:09:14,801 ‎"Lấy một cái sandwich khỏi tờ séc". ‎Tôi không biết làm gì. 148 00:09:15,304 --> 00:09:19,104 ‎Nói thật là tôi thấy sợ tờ séc này. 149 00:09:19,850 --> 00:09:22,770 ‎Và tôi không hiểu được ‎số tiền này lớn cỡ nào, 150 00:09:22,853 --> 00:09:26,113 ‎trừ việc có vẻ như ‎đây là một khoản tiền khổng lồ. 151 00:09:26,190 --> 00:09:30,030 ‎Nên tôi nghĩ lần đầu kiếm được tiền, ‎tôi cảm thấy khá sợ nó. 152 00:09:30,528 --> 00:09:32,448 ‎Tôi khá là sợ nó. 153 00:09:32,530 --> 00:09:36,950 ‎Ý tôi là việc đó có vẻ khá tuyệt, ‎nhưng nó cũng… 154 00:09:37,034 --> 00:09:41,004 ‎Cả đời này, tôi chưa từng ‎thấy phấn khích vì tiền bao giờ. 155 00:09:41,497 --> 00:09:43,077 ‎Không phải… Tôi không nghĩ… 156 00:09:43,165 --> 00:09:46,165 ‎Tôi chưa từng thấy thế. ‎Tiền chưa làm tôi vui bao giờ. 157 00:09:46,252 --> 00:09:49,212 ‎Một trong các điều kiện ‎để kiếm nhiều tiền là phải yêu tiền. 158 00:09:49,880 --> 00:09:53,220 ‎Thật sự yêu tiền, quan tâm về tiền bạc. 159 00:09:53,301 --> 00:09:56,641 ‎Tôi luôn khẳng định thế này. ‎Có hai kiểu người trên đời. 160 00:09:56,721 --> 00:09:59,471 ‎Kiểu người thấy có từng này tiền là đủ, 161 00:09:59,557 --> 00:10:01,177 ‎và kiểu người có tiền. 162 00:10:02,143 --> 00:10:03,393 ‎Chỉ đơn giản vậy thôi. 163 00:10:03,477 --> 00:10:06,557 ‎Đúng vậy, với tôi thì ‎tiền chỉ cần ở mức vừa đủ. 164 00:10:06,647 --> 00:10:08,937 ‎Nhiều lúc trong đời ‎tôi thấy mình có đủ tiền. 165 00:10:09,025 --> 00:10:12,445 ‎Và đủ tiền với tôi là ‎tôi có thể chi trả cho mọi thứ mình có. 166 00:10:13,362 --> 00:10:14,822 ‎Có lần tôi muốn vay thế chấp, 167 00:10:14,905 --> 00:10:19,075 ‎và tôi nói chuyện với ‎nhân viên môi giới ở Merrill Lynch, 168 00:10:19,160 --> 00:10:21,830 ‎cô ấy nhìn tờ khai của tôi ‎khi tôi nghe điện thoại, 169 00:10:21,912 --> 00:10:26,752 ‎và cô ấy hỏi: "Tôi hỏi bà một câu nhé?" ‎Tôi đáp: "Cô muốn hỏi tôi một câu ư? 170 00:10:26,834 --> 00:10:29,674 ‎Cô nhìn tờ khai thuế của tôi ‎suốt năm phút rồi. 171 00:10:29,754 --> 00:10:32,514 ‎Cô đang xem ‎thứ cực kỳ riêng tư của tôi đấy. 172 00:10:32,590 --> 00:10:34,840 ‎Cô biết nhiều thứ về tôi hơn tôi đấy. 173 00:10:34,925 --> 00:10:36,715 ‎Vâng, cô có thể hỏi tôi". 174 00:10:36,802 --> 00:10:39,182 ‎Cô ấy hỏi: ‎"Sao thu nhập của bà thất thường vậy?" 175 00:10:39,764 --> 00:10:42,984 ‎Và tôi đáp: "Tôi là nhà văn". ‎Cô ấy nói: "Nhà văn ư?" 176 00:10:45,478 --> 00:10:47,398 ‎Nên nhà văn không được vay thế chấp. 177 00:11:07,124 --> 00:11:10,214 ‎Có các căn hộ trị giá 20 triệu đô-la ‎ở New York, hoặc hơn thế. 178 00:11:10,294 --> 00:11:11,754 ‎Nó đâu phải lúc nào cũng đúng. 179 00:11:11,837 --> 00:11:15,677 ‎Nghĩ xem, sao một căn hộ ‎có thể tốn đến 20 triệu đô-la? 180 00:11:15,758 --> 00:11:17,088 ‎Thế nghĩa là gì? 181 00:11:17,760 --> 00:11:20,470 ‎Sao lại thế, ‎một căn hộ tốn 20 triệu đô-la? 182 00:11:20,554 --> 00:11:22,144 ‎Đắt đến mức lố bịch! 183 00:11:22,223 --> 00:11:25,023 ‎Số tiền đó thật ngu ngốc ‎và người ta đã quen với chúng. 184 00:11:25,101 --> 00:11:28,271 ‎Tôi đã nghĩ, ‎sau một năm đi xem các căn hộ, 185 00:11:28,354 --> 00:11:33,484 ‎vào thời điểm giá cả tăng theo từng giờ… ‎Hiểu chứ? 186 00:11:33,567 --> 00:11:37,817 ‎Đầu tiên, mấy giá đó thật ngu ngốc. ‎Đi xem một căn hộ vào thứ Hai, 187 00:11:38,322 --> 00:11:41,952 ‎rồi vào thứ Tư xem lại căn đó, ‎giá tăng hơn 50.000 đô-la. 188 00:11:42,034 --> 00:11:45,664 ‎Tôi hỏi: "Tôi mới xem căn này vào thứ Hai. ‎Sao giờ tăng hơn 50.000 đô-la rồi?" 189 00:11:45,746 --> 00:11:48,246 ‎"Giá cả đang tăng. Giờ mua là tốt nhất". 190 00:11:48,749 --> 00:11:51,539 ‎"Tôi không thích nó lắm". ‎"Đâu có nghĩa là không nên mua". 191 00:11:51,627 --> 00:11:55,417 ‎Hai người biết đấy, khi tìm vài căn hộ, 192 00:11:55,506 --> 00:11:59,046 ‎người môi giới sẽ hỏi: ‎"Sao bà cần căn hộ lớn như vậy?" 193 00:11:59,135 --> 00:12:01,505 ‎Họ sẽ hỏi: "Bà hay giải trí lắm à?" 194 00:12:01,595 --> 00:12:04,885 ‎Họ sẽ nghĩ ngay: ‎"Chắc bà hay tổ chức tiệc tùng lắm". 195 00:12:05,391 --> 00:12:09,481 ‎Tôi đáp: "Không. Chẳng ai tổ chức tiệc ‎ít hơn tôi đâu. Chẳng có ai. 196 00:12:10,521 --> 00:12:13,941 ‎Thật đấy. Ayatollah Khomeini ‎còn tiệc tùng nhiều hơn tôi. 197 00:12:14,024 --> 00:12:18,204 ‎Nên không, tôi không cần giải trí. ‎Không chỉ ít, mà là không hề". 198 00:12:18,279 --> 00:12:23,279 ‎Họ hỏi: "Bà cần nhiều chỗ thế này làm gì?" ‎"À, tôi có 10.000 cuốn sách". 199 00:12:24,493 --> 00:12:27,043 ‎Sau khi đi xem vài căn hộ 200 00:12:28,038 --> 00:12:31,078 ‎mà tôi luôn nói: "Căn này đắt quá", 201 00:12:31,625 --> 00:12:35,295 ‎họ nói: "Bà đâu đủ tiền ‎mua một căn đủ lớn để chứa sách", 202 00:12:35,379 --> 00:12:36,339 ‎điều này tôi biết rõ. 203 00:12:36,839 --> 00:12:38,919 ‎Đã biết trước khi gọi họ. Họ chẳng biết. 204 00:12:39,008 --> 00:12:41,428 ‎Phải một lúc họ mới biết được ‎nhưng tôi đã biết trước. 205 00:12:41,510 --> 00:12:45,600 ‎Và chắc sau khi xem tầm 100 căn hộ, 206 00:12:46,182 --> 00:12:49,602 ‎tôi thấy mình chịu đựng đủ rồi, bèn nói: 207 00:12:49,685 --> 00:12:50,845 ‎"Cho tôi một căn". 208 00:12:50,936 --> 00:12:51,896 ‎Tôi mua một căn 209 00:12:51,979 --> 00:12:55,069 ‎với giá xấp xỉ gấp ba lần ‎cái giá tôi có thể trả cho một căn hộ. 210 00:12:55,149 --> 00:12:56,779 ‎Tôi muốn trúng số. 211 00:12:57,276 --> 00:13:00,066 ‎Thật ra, vào lúc này, ‎tôi thật sự cần trúng số. 212 00:13:00,154 --> 00:13:04,664 ‎Việc này không chỉ là khao khát nữa, 213 00:13:04,742 --> 00:13:08,082 ‎giờ nó đã là rất cần thiết rồi. 214 00:13:08,162 --> 00:13:10,792 ‎Bà có ra ngoài cửa hàng ‎đi mua vé số không? 215 00:13:11,874 --> 00:13:14,594 ‎Tôi chơi xổ số mỗi tuần, 216 00:13:14,668 --> 00:13:19,758 ‎và một lần, cách đây mấy năm, ‎tôi thắng xổ số 1.200 đô-la. 217 00:13:20,549 --> 00:13:21,379 ‎Thật sao? 218 00:13:21,467 --> 00:13:24,257 ‎Trúng hơn 600 đô ‎thì cần đến văn phòng xổ số, 219 00:13:24,345 --> 00:13:25,755 ‎mà vào lúc mà tôi thắng, 220 00:13:25,846 --> 00:13:31,436 ‎nó nằm ở ngay gần một sòng bạc lớn, ‎Sở Giao dịch Chứng khoán New York. 221 00:13:32,770 --> 00:13:35,690 ‎Nên tôi đến văn phòng xổ số, 222 00:13:35,773 --> 00:13:39,653 ‎và tôi xếp hàng, vì còn có ‎những người khác trúng số nữa. 223 00:13:39,735 --> 00:13:46,115 ‎Anh chàng trước mặt tôi ‎đến bàn và trình ra vé số, 224 00:13:46,200 --> 00:13:49,080 ‎và người phụ nữ ngồi ở bàn nói với anh ta: 225 00:13:49,161 --> 00:13:53,331 ‎"Được rồi, thưa ông, ‎khoảng hai tuần nữa chúng tôi sẽ gửi séc". 226 00:13:53,415 --> 00:13:55,665 ‎Và anh ta đáp: "Không, giờ tôi cần ngay". 227 00:13:56,585 --> 00:13:59,375 ‎Cô ấy nói: "Không, ‎chúng tôi sẽ gửi ông trong hai tuần". 228 00:13:59,463 --> 00:14:02,803 ‎Anh ta đáp: "Tôi không cần gửi. ‎Tôi muốn cô đưa ngay cho tôi bây giờ". 229 00:14:02,883 --> 00:14:07,143 ‎Cô ấy nói: "Chúng tôi không thể làm thế, ‎ông sẽ có séc trong hai tuần". 230 00:14:07,221 --> 00:14:10,811 ‎Anh ta đáp: "Cô không hiểu. ‎Giờ tôi cần tiền ngay". 231 00:14:10,891 --> 00:14:14,271 ‎Cô ấy nói: "Ông không hiểu, ‎giờ không lấy luôn được. Người kế tiếp". 232 00:14:14,353 --> 00:14:18,483 ‎Anh ta đáp: "Cô mới không hiểu. ‎Tôi cần tiền này để trả tiền nhà. 233 00:14:19,316 --> 00:14:20,436 ‎Giờ tôi phải làm gì?" 234 00:14:20,943 --> 00:14:25,363 ‎Cô ấy nói: "Làm việc ông định làm ‎nếu ông không trúng xổ số". 235 00:14:29,034 --> 00:14:31,664 ‎- Nên giờ tôi y hệt anh ta. ‎- Phải. 236 00:14:31,745 --> 00:14:33,455 ‎Nên tôi cần phải trúng xổ số. 237 00:14:33,998 --> 00:14:37,588 ‎Nếu tôi tự hỏi: ‎"Mình có bao nhiêu để trả cho căn hộ?" 238 00:14:37,668 --> 00:14:40,878 ‎Tôi sẽ đáp là một phần ba ‎số cần trả cho căn hộ này. 239 00:14:40,963 --> 00:14:43,633 ‎Người ta cứ hỏi: ‎"Khi nào giá mới hạ xuống?" 240 00:14:43,716 --> 00:14:47,756 ‎Và tôi cứ nói: "Cứ đợi đi. ‎Đợi đến khi tôi trả xong căn hộ này". 241 00:14:48,679 --> 00:14:53,429 ‎Được chứ? Và khi tôi trả xong, ‎giá lại bắt đầu giảm. 242 00:14:53,517 --> 00:14:56,727 ‎Tôi là điềm báo ‎cho các quyết định bất động sản tồi tệ. 243 00:14:58,647 --> 00:15:01,187 ‎Tôi là Mua Đắt, Bán Rẻ Lebowitz. 244 00:15:02,026 --> 00:15:04,776 ‎Nên ý tôi là, có… 245 00:15:04,862 --> 00:15:09,032 ‎Nói thật, tôi chỉ biết mỗi tôi, ‎sống ở New York đủ lâu, 246 00:15:09,116 --> 00:15:12,036 ‎chưa hề ra quyết định đúng ‎khi mua bất động sản. 247 00:15:13,454 --> 00:15:14,504 ‎Chưa một lần nào. 248 00:15:14,580 --> 00:15:19,710 ‎Và điều duy nhất làm tôi bình tĩnh lại ‎trong chuyện này là nhắc nhở bản thân 249 00:15:19,793 --> 00:15:23,093 ‎tôi đâu đến New York năm 18 tuổi ‎để tham gia thị trường bất động sản. 250 00:15:23,172 --> 00:15:25,342 ‎Tôi đã chứng tỏ là tôi sẽ không tham gia. 251 00:15:25,424 --> 00:15:29,264 ‎Năm ngoái, một anh chàng trẻ tuổi hỏi tôi: ‎"Tôi không hiểu. 252 00:15:29,345 --> 00:15:32,215 ‎Mọi người ở tuổi bà ‎có nhà từ lâu rồi. Họ trả"… 253 00:15:32,306 --> 00:15:34,516 ‎Tôi đáp: "Ừ, mọi người trừ tôi". 254 00:15:34,600 --> 00:15:37,190 ‎- Bà ở Phố 57 đã lâu rồi. ‎- Lâu lắm rồi. 255 00:15:37,269 --> 00:15:40,769 ‎Căn hộ đó… ‎Tôi sở hữu căn đó khá lâu, và nó… 256 00:15:40,856 --> 00:15:42,436 ‎- Tôi sống ở đó được… ‎- Căn ở… 257 00:15:42,524 --> 00:15:44,994 ‎Ở tòa The Osborne. Tôi ở đó được 26 năm. 258 00:15:45,069 --> 00:15:50,069 ‎Khi tôi còn trẻ, tầm 21 tuổi, ‎tôi đến một bữa tiệc ở tòa nhà đó. 259 00:15:51,158 --> 00:15:54,328 ‎Tôi chưa từng vào đó. ‎Tôi chưa từng nghe tên nó. 260 00:15:54,411 --> 00:15:56,001 ‎Tôi không thể quên căn hộ đó. 261 00:15:56,080 --> 00:15:58,460 ‎Nhân tiện, căn hộ mà tôi đến dự tiệc 262 00:15:58,540 --> 00:16:01,380 ‎là một trong hai hoặc ba căn ‎của tòa nhà được xây như thế. 263 00:16:01,460 --> 00:16:04,300 ‎Căn của tôi không như vậy. Nó chỉ… 264 00:16:04,797 --> 00:16:07,257 ‎Ý tôi là nó đẹp tuyệt đỉnh. 265 00:16:07,758 --> 00:16:11,508 ‎Đó là tòa nhà đẹp xây từ thế kỷ 19. ‎Tòa nhà cổ nhất ở New York. 266 00:16:11,595 --> 00:16:15,515 ‎Và tôi nghĩ: "Mình muốn sống ‎ở một nơi như thế này". 267 00:16:15,599 --> 00:16:18,269 ‎Sống ở đó là ác mộng. Đủ mọi rắc rối. 268 00:16:18,352 --> 00:16:20,732 ‎Tòa nhà dần mục nát vì nó quá cũ rồi. 269 00:16:20,813 --> 00:16:24,903 ‎Luôn phải thi công sửa chữa. ‎Luôn có rắc rối lớn nối đuôi nhau. 270 00:16:24,984 --> 00:16:26,654 ‎Tôi chưa từng rời nơi đó, 271 00:16:26,735 --> 00:16:29,735 ‎vì tôi biết mình sẽ không bao giờ ‎có được căn hộ đẹp như vậy nữa. 272 00:16:29,822 --> 00:16:32,952 ‎Và rồi cuối cùng một ngày, ‎tôi tự nói với bản thân: 273 00:16:33,033 --> 00:16:38,873 ‎"Fran, mày giống mấy người phụ nữ ‎lấy phải thằng đàn ông vũ phu đánh vợ, 274 00:16:38,956 --> 00:16:42,126 ‎và bạn bè khuyên: ‎'Bỏ anh ta đi. Anh ta đánh cậu', 275 00:16:42,209 --> 00:16:44,129 ‎và mày đáp: 'Nhưng anh ấy đẹp trai'. 276 00:16:44,211 --> 00:16:47,551 ‎Họ nói: 'Nhưng anh ta đánh cậu', ‎và mày đáp: 'Nhưng anh ấy đẹp trai'". 277 00:16:47,631 --> 00:16:50,301 ‎Và sau cùng tôi nhận ra ‎tôi với căn hộ cũng thế! 278 00:16:50,384 --> 00:16:53,054 ‎Rằng tôi cứ nói: "Anh ấy đánh tôi, ‎nhưng anh ấy đẹp trai". 279 00:16:53,137 --> 00:16:55,427 ‎Cuối cùng tôi nghĩ: ‎"Anh ta đánh mày. Đi đi". 280 00:16:55,931 --> 00:17:01,651 ‎Nên tôi nhận ra rằng ‎sự tham lam của tôi với các căn hộ, 281 00:17:01,729 --> 00:17:04,819 ‎đồ nội thất và những thứ như vậy, ‎nó quá mãnh liệt, 282 00:17:04,897 --> 00:17:10,987 ‎đến nỗi dù tôi cảm thấy rất lo lắng ‎khi đã làm điều đó, 283 00:17:11,946 --> 00:17:16,036 ‎tôi thấy ít lo lắng hơn là hạnh phúc ‎khi có căn hộ tuyệt vời này. 284 00:17:18,746 --> 00:17:22,996 ‎Nên việc này làm tôi thấy mình đậm chất Mỹ ‎hơn bao giờ hết trong cuộc đời. 285 00:17:23,500 --> 00:17:25,750 ‎Tôi thấy mình giống các ông bạn Mỹ, 286 00:17:25,836 --> 00:17:30,716 ‎mắc nợ đầm đìa chẳng vì lý do gì. 287 00:17:30,799 --> 00:17:34,639 ‎Nói cách khác, tôi đâu thể nói: ‎"Tôi đâu thể làm gì. Con gái tôi ốm nặng". 288 00:17:34,720 --> 00:17:37,720 ‎Ai cũng thông cảm cho hoàn cảnh đó. ‎Nhưng ai thông cảm chuyện này: 289 00:17:37,806 --> 00:17:41,516 ‎"Sao tôi không nên có căn hộ ‎gần hai triệu mét vuông? Hiểu chứ? 290 00:17:41,602 --> 00:17:44,652 ‎Tôi quá chán vì không có nó!" ‎Vì sự thật là vậy đấy. 291 00:17:54,323 --> 00:17:56,203 ‎Cứ như bà ở thế giới khác vậy. 292 00:17:56,867 --> 00:17:57,697 ‎Đúng vậy. 293 00:18:01,371 --> 00:18:03,921 ‎Một công dân New York tiêu chuẩn ‎sẽ thế nào? 294 00:18:03,999 --> 00:18:05,499 ‎Phải phản đối những điều 295 00:18:05,584 --> 00:18:10,384 ‎mà nhiều lãnh đạo New York thúc đẩy 296 00:18:10,464 --> 00:18:13,094 ‎vì hiểu được vì sao họ thúc đẩy chúng. 297 00:18:13,175 --> 00:18:17,345 ‎Họ thúc đẩy chúng để… ‎Họ luôn nói là để tiền chảy vào thành phố. 298 00:18:17,429 --> 00:18:21,599 ‎Tiền chảy vào thành phố rồi tới ai? ‎Đến thành phố thì tới tay ai? 299 00:18:21,683 --> 00:18:24,523 ‎Tiền không vào tay tôi, ‎cũng không vào tay ông. 300 00:18:24,603 --> 00:18:26,653 ‎Vì ta đâu sở hữu những thứ này. 301 00:18:27,231 --> 00:18:29,151 ‎Có thời kỳ, chắc thập niên 1980, 302 00:18:29,233 --> 00:18:31,363 ‎khi họ cố dỡ bỏ tòa Lever House, 303 00:18:31,443 --> 00:18:33,953 ‎tôi đang trong nhà hàng ‎cùng Jerry Robbins, 304 00:18:34,029 --> 00:18:38,949 ‎rồi một người đàn ông đến bàn chúng tôi ‎và nhờ ký vào đơn kiến nghị. 305 00:18:39,034 --> 00:18:42,374 ‎"Hãy ký đơn kiến nghị ‎để ngăn họ dỡ bỏ tòa Lever House". 306 00:18:42,454 --> 00:18:45,374 ‎Nên tôi và Jerry đã ký. Người đó rời đi. 307 00:18:45,457 --> 00:18:48,377 ‎Jerry nhìn tôi và nói: ‎"Tôi khá chắc là tôi đã ký đơn kiến nghị 308 00:18:48,460 --> 00:18:50,380 ‎để ngăn xây tòa Lever House". 309 00:18:51,255 --> 00:18:53,545 ‎Với tôi, câu chuyện về New York là thế. 310 00:19:08,147 --> 00:19:11,727 ‎Khá chắc khi họ xây tòa Lever House ‎trên Đại lộ Park sau chiến tranh 311 00:19:11,817 --> 00:19:15,947 ‎vẫn còn nhiều tòa nhà ở Đại lộ Park, ‎nên họ dỡ bỏ các tòa nhà. 312 00:19:32,379 --> 00:19:34,549 ‎Điều tuyệt vời ở Nhà ga Grand Central, 313 00:19:34,631 --> 00:19:38,761 ‎lý do nó đẹp đến thế, ‎là vì chỉ một người xây nó. 314 00:19:39,428 --> 00:19:43,268 ‎Và may mắn là người đó ‎cũng biết cách xây một tòa nhà. 315 00:19:43,348 --> 00:19:48,768 ‎Vì một tòa nhà to cỡ đó bây giờ ‎không bao giờ có thể do một người xây. 316 00:19:48,854 --> 00:19:50,524 ‎Không thể chỉ có một bộ óc. 317 00:19:50,606 --> 00:19:53,106 ‎Là tiền của người đó, ‎người đó tự rót tiền vào. 318 00:19:58,322 --> 00:20:02,202 ‎Tòa Chrysler tuyệt vời ‎vì các chi tiết và vẻ đẹp của nó. 319 00:20:02,284 --> 00:20:05,254 ‎Hình như hiện giờ là nó đang được rao bán. 320 00:20:05,746 --> 00:20:07,246 ‎Không phải tôi định mua nó. 321 00:20:07,998 --> 00:20:10,878 ‎Với tôi, tòa nhà này có kích thước ‎hoàn hảo cho một người ở. 322 00:20:17,716 --> 00:20:19,376 ‎Nhà chọc trời được phát minh ở đây. 323 00:20:19,885 --> 00:20:24,095 ‎Thế giới khiếp sợ ‎bởi các tòa nhà chọc trời của chúng ta. 324 00:20:24,181 --> 00:20:25,521 ‎Tòa Empire State. 325 00:20:25,599 --> 00:20:28,439 ‎Ai cũng yêu tòa Empire State. 326 00:20:29,019 --> 00:20:31,979 ‎Nhưng có vài người ‎đố kỵ với tòa Empire State. 327 00:20:32,856 --> 00:20:35,856 ‎Vậy nên ở vài nơi trên thế giới, 328 00:20:35,943 --> 00:20:38,453 ‎ví dụ như Vịnh Ba Tư, 329 00:20:38,528 --> 00:20:44,908 ‎họ xây những tòa nhà cao, xấu xí ‎ở giữa các sa mạc, 330 00:20:44,993 --> 00:20:48,003 ‎và rồi chúng ta sao chép của họ! 331 00:20:48,914 --> 00:20:51,544 ‎Thế nên giờ Phố 57 nhìn như… 332 00:20:52,042 --> 00:20:56,382 ‎Không giống như Vịnh Ba Tư, ‎nhưng tòa nhà thì giống. 333 00:20:56,463 --> 00:21:01,263 ‎Giờ tôi không thực sự tin rằng ‎có lý do thẩm mỹ sâu sắc nào 334 00:21:01,343 --> 00:21:03,393 ‎khiến một tòa nhà chọc trời không thể đẹp. 335 00:21:03,470 --> 00:21:06,350 ‎Nhìn chung, New York chưa bao giờ ‎là thành phố đẹp. 336 00:21:06,431 --> 00:21:10,191 ‎Nó không bao giờ như Paris hay Florence. 337 00:21:10,269 --> 00:21:16,649 ‎Nhưng giờ nó là một thành phố… 338 00:21:17,150 --> 00:21:20,320 ‎Ít ra có thể nói là nó cũng đã độc đáo. 339 00:21:20,404 --> 00:21:25,414 ‎Hiện tại, Phố 57 giống như ‎đường phố ở Vịnh Ba Tư 340 00:21:25,492 --> 00:21:27,452 ‎trừ việc đó là con đường có thật. 341 00:21:27,536 --> 00:21:28,576 ‎Là Phố 57. 342 00:21:35,419 --> 00:21:38,379 ‎Bằng cách nào đó, nó làm tôi ‎nhớ đến quần áo Ralph Lauren. 343 00:21:38,964 --> 00:21:40,384 ‎Khi Ralph Lauren mới vào nghề, 344 00:21:40,465 --> 00:21:44,585 ‎ông ta thật sự đã nhái theo ‎quần áo của Brooks Brothers. 345 00:21:45,846 --> 00:21:49,096 ‎Khách mua quần áo Brooks Brothers ‎là kiểu người nhất định. 346 00:21:49,182 --> 00:21:50,812 ‎Họ là người da trắng giàu có. 347 00:21:50,892 --> 00:21:53,402 ‎Và Fran nữa, ‎nhưng chủ yếu là da trắng giàu có. 348 00:21:53,478 --> 00:21:56,398 ‎Khi Ralph Lauren bắt đầu sản xuất quần áo, 349 00:21:56,481 --> 00:22:00,491 ‎ông ta sao chép những đồ đó ‎nhưng sửa khác đi một chút. 350 00:22:00,569 --> 00:22:01,989 ‎Như sơ mi của Brooks Brothers, 351 00:22:02,070 --> 00:22:05,070 ‎trước khi họ hủy hoại xưởng áo sơ mi ‎từ nhiều năm trước, 352 00:22:05,157 --> 00:22:07,487 ‎chẳng ai mặc vừa ‎sơ mi của Brooks Brothers. 353 00:22:07,576 --> 00:22:10,076 ‎Không chỉ tôi. Ai cũng không vừa. 354 00:22:10,162 --> 00:22:12,292 ‎Những người đó không muốn quần áo vừa vặn. 355 00:22:12,789 --> 00:22:15,039 ‎Quần áo mặc vừa vặn là cho người khác. 356 00:22:15,125 --> 00:22:16,835 ‎Có một chút… 357 00:22:19,046 --> 00:22:21,006 ‎xảo quyệt về quần áo vừa vặn. 358 00:22:21,089 --> 00:22:23,469 ‎Ralph Lauren không phải ‎một trong những người đó, 359 00:22:23,550 --> 00:22:26,140 ‎không nhận ra rằng ‎quần áo đáng lẽ không được vừa, 360 00:22:26,219 --> 00:22:32,599 ‎quần áo của họ không giống ‎loại mấy người da trắng giàu có mặc. 361 00:22:33,518 --> 00:22:37,608 ‎Với tôi, điều tuyệt vời là ‎sau một thời gian, 362 00:22:37,689 --> 00:22:40,479 ‎mấy người luôn mặc ‎quần áo của Brooks Brothers 363 00:22:40,567 --> 00:22:42,317 ‎bắt đầu mua quần áo của Ralph Rauren. 364 00:22:42,819 --> 00:22:46,279 ‎Những người mà ông ta đang nhái theo 365 00:22:46,365 --> 00:22:49,235 ‎lại mua đồ của ông ta, ‎dù họ biết đó không phải hàng thật. 366 00:22:49,326 --> 00:22:53,706 ‎Tôi không hiểu vì sao họ làm vậy. ‎Tôi không phải mấy người da trắng giàu có. 367 00:22:53,789 --> 00:22:55,789 ‎Nhưng tôi thấy đáng kinh ngạc. 368 00:22:55,874 --> 00:22:58,794 ‎Với tôi, việc này giống hệt như 369 00:22:58,877 --> 00:23:02,207 ‎việc Dubai sao chép các tòa nhà chọc trời, 370 00:23:02,297 --> 00:23:03,837 ‎và giờ ta sao chép lại. 371 00:23:10,764 --> 00:23:15,144 ‎Tôi sinh năm 1950, vào cuối năm, ‎nên tôi trẻ hơn hai người nghĩ. 372 00:23:15,811 --> 00:23:20,231 ‎Nhưng tôi luôn thấy đó là may mắn. ‎Đặc biệt là với một nhà văn. 373 00:23:20,315 --> 00:23:22,815 ‎Có nhiều thứ tệ ở thập niên 1950. 374 00:23:22,901 --> 00:23:25,491 ‎Nhiều điều kinh khủng ‎về thập niên 1950 và 1960. 375 00:23:25,570 --> 00:23:32,330 ‎Nhưng nó cho tôi cái nhìn ‎về cả nửa cuối thế kỷ 20, 376 00:23:32,411 --> 00:23:34,251 ‎và tôi luôn thấy đó là may mắn, 377 00:23:34,329 --> 00:23:37,169 ‎dù chỉ là niềm vui của việc quan sát. 378 00:23:37,666 --> 00:23:40,206 ‎Ý là niềm vui của tôi khi được quan sát. 379 00:23:40,293 --> 00:23:44,463 ‎Có những thứ ‎mà tôi không ngờ sẽ cải thiện. 380 00:23:45,507 --> 00:23:47,967 ‎Tôi còn không nghĩ đến ‎chuyện đó, hiểu không? 381 00:23:48,051 --> 00:23:52,061 ‎Những năm 1970, họ bắt đầu bàn về ‎quyền của người đồng tính. Nực cười. 382 00:23:52,139 --> 00:23:54,889 ‎Thật nực cười với tôi. ‎Giờ người trẻ hay cảm ơn tôi. 383 00:23:55,392 --> 00:23:57,642 ‎"Bà là nhà hoạt động ‎vì quyền người đồng tính". 384 00:23:57,727 --> 00:24:00,607 ‎Tôi không phải vậy. ‎Tôi luôn nói với họ như thế. 385 00:24:00,689 --> 00:24:03,649 ‎Tôi đáp: "Đâu phải". ‎Đầu tiên, tôi chưa từng là nhà hoạt động. 386 00:24:03,733 --> 00:24:06,533 ‎Thứ hai… Không phải nhà hoạt động ‎mà các bạn quan niệm. 387 00:24:06,611 --> 00:24:08,821 ‎Tôi xin khẳng định, ‎tôi không giỏi hy sinh. 388 00:24:09,322 --> 00:24:11,322 ‎Tôi cũng không nghĩ điều đó thành công. 389 00:24:11,408 --> 00:24:14,868 ‎Như phong trào Me Too. ‎Tôi không hề ngờ đến việc này. 390 00:24:14,953 --> 00:24:16,123 ‎Triệu năm nữa cũng không. 391 00:24:16,204 --> 00:24:20,504 ‎Từ thời Eva, phận làm phụ nữ là vậy, ‎cho tới tám tháng trước. 392 00:24:22,169 --> 00:24:25,879 ‎Hiểu chứ? Nên là giống nhau thôi. 393 00:24:25,964 --> 00:24:30,394 ‎Bạn có thể kiểm chứng với bất kỳ ai, ‎bất kỳ phụ nữ nào không… 394 00:24:31,011 --> 00:24:35,521 ‎Ý tôi là, dù khi bạn 18 tuổi, ‎việc đã thay đổi, hai người biết đấy? 395 00:24:35,599 --> 00:24:37,729 ‎Vì đã thay đổi từ năm bạn 12 tuổi! 396 00:24:38,310 --> 00:24:40,770 ‎Người ta hỏi: "Bà không nghĩ ‎sẽ có phản đối dữ dội à?" 397 00:24:40,854 --> 00:24:42,194 ‎"Sẽ" là thế nào? 398 00:24:43,190 --> 00:24:47,150 ‎Dĩ nhiên là sẽ có phản đối dữ dội. ‎Chắc chắn vậy. 399 00:24:47,235 --> 00:24:50,405 ‎"Bà có nghĩ người phụ nữ này ‎đang nói dối không?" 400 00:24:50,489 --> 00:24:54,369 ‎Cảm xúc của tôi về việc này ‎là tôi tin tất cả các phụ nữ. 401 00:24:54,451 --> 00:24:55,871 ‎Chứng minh cô ấy nói dối đi. 402 00:24:56,620 --> 00:24:59,330 ‎Hẳn có vài người nói dối. ‎Tôi tin chắc vậy. 403 00:24:59,414 --> 00:25:04,094 ‎Nhưng phải chứng tỏ cho tôi, ‎vì tôi đã từng là thiếu nữ. Được chứ? 404 00:25:04,169 --> 00:25:08,669 ‎Những ai từng là con gái, ‎từng là thiếu nữ sẽ hiểu rõ việc này. 405 00:25:08,757 --> 00:25:10,087 ‎Như tôi đã nói từ trước. 406 00:25:10,175 --> 00:25:12,925 ‎Không ngủ thì sao có thể ‎được làm phục vụ ở nhà hàng. 407 00:25:13,011 --> 00:25:14,551 ‎Việc này là như thế. Được chứ? 408 00:25:14,638 --> 00:25:19,138 ‎Nên, hai người biết đấy, ‎tôi tin những người phụ nữ này. 409 00:25:19,226 --> 00:25:22,766 ‎Nhiều người trong số mấy kẻ bị bắt, ‎đặc biệt là vào hồi đầu, 410 00:25:22,854 --> 00:25:24,364 ‎tôi biết từng người một! 411 00:25:25,065 --> 00:25:26,645 ‎Chính tôi biết họ. 412 00:25:26,733 --> 00:25:28,823 ‎Tôi biết cả đống chuyện về họ, 413 00:25:28,902 --> 00:25:31,742 ‎nhưng không phải ‎những chuyện khiến họ bị bắt. 414 00:25:31,821 --> 00:25:36,951 ‎Có người bị buộc tội hành hung ‎và hiếp dâm. Tôi chưa từng nghe chuyện đó. 415 00:25:37,035 --> 00:25:40,905 ‎Đó không phải ‎những câu chuyện mà ta hay nghe… 416 00:25:40,997 --> 00:25:45,667 ‎Vì đến cả mấy gã ngốc ‎cũng không khoe khoang ba cái chuyện đó, 417 00:25:45,752 --> 00:25:49,172 ‎vì họ mơ hồ nhận thức được ‎đó là tội ác. Hiểu chứ? 418 00:25:49,256 --> 00:25:52,426 ‎Có sự khác biệt ‎giữa tội phạm và ngành phim ảnh. 419 00:25:52,926 --> 00:25:55,176 ‎Được chứ? Có thể nói: "Ngành phim là thế. 420 00:25:55,262 --> 00:25:56,972 ‎Ngành phim thì luôn thế!" 421 00:25:57,055 --> 00:26:01,345 ‎Và tôi luôn nghĩ về chuyện đó thế này: ‎"Đâu chỉ ngôi sao điện ảnh mới bị". 422 00:26:02,435 --> 00:26:05,605 ‎Nếu muốn làm ngôi sao điện ảnh ‎hay làm phục vụ ở nhà hàng 423 00:26:05,689 --> 00:26:06,859 ‎thì đều phải làm thế. 424 00:26:06,940 --> 00:26:09,780 ‎May mà tôi không muốn làm ngôi sao. 425 00:26:10,777 --> 00:26:12,987 ‎Nên tôi tin các câu chuyện ‎về những gã đàn ông đó 426 00:26:13,071 --> 00:26:17,661 ‎và về những phụ nữ khao khát nổi tiếng ‎đến mức chấp nhận làm vậy. 427 00:26:17,742 --> 00:26:21,962 ‎Không giống với hiếp dâm. ‎Thật sai trái, tồi tệ. Được chứ? 428 00:26:22,038 --> 00:26:24,168 ‎Ngành phim như thế là một chuyện, 429 00:26:24,249 --> 00:26:26,249 ‎nhưng nếu bạn dọn giường trong khách sạn 430 00:26:28,169 --> 00:26:29,749 ‎với lương 6 đô-la một giờ, 431 00:26:30,589 --> 00:26:33,219 ‎nên người chịu trách nhiệm cho sự việc… 432 00:26:33,300 --> 00:26:36,260 ‎Nguyên nhân không phải tại đời bạn nó vậy, ‎mà là do lao động chui. 433 00:26:36,344 --> 00:26:39,724 ‎Nên dù thủ phạm chỉ là một tên ‎lao công cùng tầng thì cũng phải chịu. 434 00:26:41,016 --> 00:26:42,766 ‎Vấn đề chính là thế, 435 00:26:42,851 --> 00:26:44,771 ‎chứ không phải việc là ngôi sao, 436 00:26:44,853 --> 00:26:46,733 ‎cũng không phải là người mẫu hay không. 437 00:26:47,230 --> 00:26:50,690 ‎Những việc đó dĩ nhiên là sai trái. ‎Rõ là vậy. 438 00:26:50,775 --> 00:26:54,065 ‎Nếu không rộ lên phong trào đó ‎thì sẽ chẳng ai để ý. 439 00:26:54,154 --> 00:26:57,284 ‎Người ta để ý vì họ là ngôi sao điện ảnh. 440 00:26:57,365 --> 00:27:00,695 ‎Không ai để ý đến ‎những người dọn giường trong khách sạn. 441 00:27:01,411 --> 00:27:04,411 ‎Dĩ nhiên, có tới hàng triệu phụ nữ ‎ở hoàn cảnh đó, 442 00:27:04,497 --> 00:27:07,037 ‎và hầu như họ đều là con tin, hiểu chứ? 443 00:27:07,792 --> 00:27:11,382 ‎Không cần là ngôi sao ‎nhưng vẫn phải kiếm ăn, đúng không? 444 00:27:11,463 --> 00:27:13,053 ‎Cốt lõi của việc này là thế. 445 00:27:25,060 --> 00:27:29,770 ‎Thật ra, vào thời điểm nguy hiểm ‎ở thập niên 1970, 446 00:27:30,398 --> 00:27:32,688 ‎tôi không gặp chuyện gì. 447 00:27:33,360 --> 00:27:36,280 ‎Có một lần, tôi bị cướp trên phố. 448 00:27:37,030 --> 00:27:40,580 ‎Tôi bị cướp trên phố. ‎Lúc đó tôi đang ở phố Beekman Place. 449 00:27:40,659 --> 00:27:42,239 ‎Đó là nơi… 450 00:27:42,327 --> 00:27:44,697 ‎Và tôi đã cố thuyết phục ‎người đó tha cho tôi, 451 00:27:45,413 --> 00:27:48,333 ‎giờ tôi nghĩ lại: ‎"Đúng là quá sức tưởng tượng". 452 00:27:48,416 --> 00:27:51,536 ‎Tôi cầm theo nhiều tiền mặt trong người. ‎Chưa hề mang nhiều vậy. 453 00:27:51,628 --> 00:27:54,508 ‎Tôi mượn một cô gái sống ở Beekman Place. ‎Tôi phải trả tiền nhà. 454 00:27:54,589 --> 00:27:57,219 ‎Tôi chưa từng cầm tiền mặt. ‎Giờ tôi cũng không có. 455 00:27:57,967 --> 00:28:02,097 ‎Và tôi đến căn hộ của cô ấy. ‎Cô ấy đưa tôi để tôi có thể trả tiền nhà. 456 00:28:02,180 --> 00:28:06,230 ‎Rồi tôi ra ngoài, tên nhóc chặn tôi ‎trên phố, nói: "Đưa tiền đây". 457 00:28:06,851 --> 00:28:09,811 ‎Tôi bảo: "Tôi không có tiền". ‎"Đưa tiền đây!" Nên… 458 00:28:10,939 --> 00:28:14,319 ‎Tôi đoán được ‎nó là một thằng nghiện, nên tôi nói: 459 00:28:14,401 --> 00:28:17,991 ‎"Nghe này, tôi có nhiều tiền". ‎Tôi nghĩ: "Kể nó nghe chi?" 460 00:28:18,071 --> 00:28:19,911 ‎"Tôi có nhiều tiền, nhưng tôi cần nó". 461 00:28:20,532 --> 00:28:22,452 ‎Và tôi chắc là nó đang nghĩ… 462 00:28:22,534 --> 00:28:29,044 ‎Tôi nghĩ nó chọn tôi ‎vì nó chọn Beekman Place, 463 00:28:29,124 --> 00:28:31,134 ‎và nó nghĩ tôi sống ở Beekman Place. 464 00:28:31,209 --> 00:28:32,539 ‎Rồi tôi nói: "Ừm… 465 00:28:33,253 --> 00:28:37,473 ‎Cậu lấy vừa đủ để hút chích một phát thôi ‎và để tôi phần còn lại, vì tôi cần"… 466 00:28:37,549 --> 00:28:38,839 ‎Thế là nó rút dao ra. 467 00:28:39,551 --> 00:28:40,891 ‎Rồi tôi đưa nó tiền. 468 00:28:41,469 --> 00:28:42,799 ‎Bà cố nói lý với nó. 469 00:28:42,887 --> 00:28:47,767 ‎Tôi cố giữ lại càng nhiều tiền càng tốt ‎vì đó không phải tiền của tôi. 470 00:28:47,851 --> 00:28:51,401 ‎Nó rút dao, tôi không nói nữa. ‎Tôi gặp mỗi việc đó thôi. 471 00:28:51,479 --> 00:28:56,569 ‎Biên dịch: Phạm Thị Lan Phương