1
00:00:24,666 --> 00:00:27,791
THIÊN NGA
2
00:00:27,875 --> 00:00:29,375
LỐI ĐI BỘ
3
00:00:29,458 --> 00:00:32,291
Vào sinh nhật, Ernie được tặng
một khẩu súng trường.
4
00:00:32,375 --> 00:00:35,958
Nó lấy súng và một hộp đạn
rồi đi xem có thể hạ gục được gì.
5
00:00:36,041 --> 00:00:37,250
Ở ngoài nhà Raymond,
6
00:00:37,333 --> 00:00:40,666
nó cho hai ngón tay vào mồm
huýt một tiếng dài, chói tai.
7
00:00:41,458 --> 00:00:44,333
Raymond là bạn thân của Ernie,
sống cách bốn nhà.
8
00:00:44,416 --> 00:00:46,458
Nó giơ khẩu súng lên cao quá đầu.
9
00:00:46,541 --> 00:00:49,375
"Đỉnh!" Raymond nói.
"Bọn ta sẽ có trò vui đây!"
10
00:00:50,333 --> 00:00:53,583
Hai thằng lên đường.
Đó là một sáng thứ Bảy tháng Năm.
11
00:00:53,666 --> 00:00:55,625
Những cây hạt dẻ đang rộ hoa,
12
00:00:55,708 --> 00:00:58,166
còn cây táo gai nở trắng dọc hàng rào.
13
00:00:58,250 --> 00:01:01,083
Khi Ernie và Raymond
tiến bước dọc đường nhỏ hẹp,
14
00:01:01,166 --> 00:01:03,166
thấy con chim nhỏ nào là chúng bắn.
15
00:01:03,250 --> 00:01:06,083
Sẻ ức đỏ, sẻ nhà,
chim cổ trắng, chim cổ vàng.
16
00:01:06,166 --> 00:01:09,208
Khi đến đường ray xe lửa,
chúng đã có 14 con chim nhỏ
17
00:01:09,291 --> 00:01:10,791
treo lủng lẳng trên sợi dây.
18
00:01:11,625 --> 00:01:14,791
"Nhìn kìa!" Ernie thì thầm,
vươn tay ra chỉ. "Đằng kia!"
19
00:01:14,875 --> 00:01:16,708
Một thằng bé đang đứng nhìn lên
20
00:01:16,791 --> 00:01:19,375
những tán cây cổ thụ bằng ống nhòm.
21
00:01:19,458 --> 00:01:21,041
"Watson! Thằng nhãi ấy."
22
00:01:22,541 --> 00:01:24,416
Peter Watson có thân hình nhỏ yếu ớt.
23
00:01:24,500 --> 00:01:27,458
Mặt đầy tàn nhang và đeo cặp kính dày cộp.
24
00:01:27,541 --> 00:01:28,791
Nó là học sinh xuất sắc,
25
00:01:28,875 --> 00:01:31,666
mới 13 tuổi đã học lớp chín.
26
00:01:31,750 --> 00:01:34,500
Nó thích âm nhạc
và chơi đàn piano rất giỏi.
27
00:01:34,583 --> 00:01:37,083
Nó không giỏi thể thao, ít nói và lịch sự.
28
00:01:39,000 --> 00:01:42,250
Hai thằng lớn xác lẻn đến
sau lưng cậu nhóc nhỏ thó.
29
00:01:44,250 --> 00:01:46,750
Nó không thấy chúng
vì còn mải xem ống nhòm
30
00:01:46,833 --> 00:01:49,416
và bị hút hồn bởi thứ nó đang thấy.
31
00:01:50,416 --> 00:01:52,791
"Giơ tay lên!" Ernie chĩa súng hét lớn.
32
00:01:52,875 --> 00:01:54,458
Peter Watson giật mình.
33
00:01:56,458 --> 00:01:59,125
Nó trố mắt qua cặp kính
nhìn hai kẻ quấy rầy.
34
00:01:59,208 --> 00:02:01,458
"Nào!" Ernie hét lớn. "Giơ tay lên!"
35
00:02:01,541 --> 00:02:02,875
Peter Watson đứng yên,
36
00:02:02,958 --> 00:02:05,666
cả hai tay vẫn cầm ống nhòm trước ngực.
37
00:02:05,750 --> 00:02:07,500
Nó nhìn Raymond và Ernie.
38
00:02:07,583 --> 00:02:11,083
Nó không sợ, nhưng biết là
không nên đùa với hai đứa này.
39
00:02:11,166 --> 00:02:13,708
Nó đã bị bọn này bắt nạt
trong suốt bao năm.
40
00:02:13,791 --> 00:02:14,833
Giơ tay lên.
41
00:02:14,916 --> 00:02:16,791
Đó là việc nên làm nhất lúc này.
42
00:02:16,875 --> 00:02:19,708
Raymond bước lên giật lấy cái ống nhòm.
43
00:02:19,791 --> 00:02:21,625
"Mày rình mò ai?" Nó nạt nộ.
44
00:02:21,708 --> 00:02:23,916
Peter Watson cân nhắc các khả năng.
45
00:02:24,000 --> 00:02:26,708
Nó có thể quay đầu chạy,
nhưng sẽ bị tóm ngay.
46
00:02:26,791 --> 00:02:29,291
Nó có thể hét lên kêu cứu,
mà đâu có ai nghe.
47
00:02:29,375 --> 00:02:31,541
Vì thế, nó chỉ có thể giữ bình tĩnh
48
00:02:31,625 --> 00:02:33,916
và nói năng khéo léo để thoát thân.
49
00:02:34,000 --> 00:02:36,375
"Tôi đang nhìn
chim gõ kiến xanh," Peter nói.
50
00:02:36,458 --> 00:02:39,625
"Gì cơ?"
"Chim gõ kiến xanh đực." Picus viridis.
51
00:02:39,708 --> 00:02:42,958
"Nó đang gõ vào thân cây khô kia
để tìm ấu trùng."
52
00:02:43,041 --> 00:02:45,041
"Nó đâu?" Ernie nói, nâng súng lên.
53
00:02:45,125 --> 00:02:47,333
"Tao phải bắn nó!"
"Không được," Peter nói,
54
00:02:47,416 --> 00:02:50,416
mắt nhìn vào xâu chim
vắt trên vai Raymond.
55
00:02:50,500 --> 00:02:53,958
"Lúc anh la lên là nó bay rồi.
Chim gõ kiến nhát lắm."
56
00:02:59,791 --> 00:03:01,625
Raymond thì thầm vào tai Ernie.
57
00:03:01,708 --> 00:03:04,083
Ernie vỗ đùi. "Ý hay đấy!"
58
00:03:04,166 --> 00:03:06,875
Nó đặt súng trên mặt đất
rồi lại gần cậu bé.
59
00:03:06,958 --> 00:03:08,333
Nó đẩy cậu xuống đất.
60
00:03:08,416 --> 00:03:11,208
Raymond lấy cuộn dây ra cắt một đoạn dài.
61
00:03:11,291 --> 00:03:13,416
Chúng trói chặt hai cổ tay Peter lại.
62
00:03:13,500 --> 00:03:15,000
"Giờ là chân," Raymond nói.
63
00:03:15,083 --> 00:03:17,750
Peter chống cự và ăn một thụi vào bụng.
64
00:03:17,833 --> 00:03:19,541
Đau quá, nó đành nằm yên.
65
00:03:19,625 --> 00:03:22,041
Hai thằng lớn xác
lấy thêm dây trói cổ chân nó,
66
00:03:22,125 --> 00:03:23,583
bó nó lại như con gà.
67
00:03:23,666 --> 00:03:25,125
Ernie nhặt súng lên,
68
00:03:25,208 --> 00:03:28,375
và chúng bắt đầu lôi cậu nhóc
tới đường ray xe lửa.
69
00:03:28,458 --> 00:03:30,416
Peter Watson không hé một lời.
70
00:03:30,500 --> 00:03:33,291
Dù chúng định làm gì,
có nói cũng chỉ vô ích.
71
00:03:33,375 --> 00:03:35,208
Chúng kéo nó xuống bờ kè
72
00:03:35,291 --> 00:03:38,375
và đặt nó nằm dọc giữa hai thanh ray.
Thanh ray này.
73
00:03:40,375 --> 00:03:41,583
Chính thanh ray này.
74
00:03:41,666 --> 00:03:44,583
Chuyện xảy ra với tôi 27 năm trước.
Tôi là Peter Watson.
75
00:03:46,166 --> 00:03:47,750
"Thêm dây đi," Ernie nói.
76
00:03:51,833 --> 00:03:53,916
Khi chúng xong việc, Peter bất lực,
77
00:03:54,000 --> 00:03:55,666
bị trói chặt giữa hai thanh ray.
78
00:03:55,750 --> 00:03:58,416
Phần duy nhất cử động được
là đầu và bàn chân.
79
00:03:58,500 --> 00:04:01,333
Ernie và Raymond lùi lại
ngắm thành quả của mình.
80
00:04:01,416 --> 00:04:03,333
"Mình làm ổn đó nhỉ," Ernie nói.
81
00:04:03,416 --> 00:04:06,291
"Đây là sát nhân,"
cậu bé nằm giữa đường ray nói.
82
00:04:06,375 --> 00:04:08,291
"Không chắc đâu," Ernie nói.
83
00:04:08,375 --> 00:04:10,333
"Còn tùy sàn xe lửa cao bao nhiêu."
84
00:04:10,416 --> 00:04:13,083
"Mày cứ nằm bẹp xuống
thì có thể thoát được."
85
00:04:14,541 --> 00:04:17,958
Hai thằng lớn leo lên bờ kè,
ngồi sau mấy bụi cây.
86
00:04:18,041 --> 00:04:20,166
Ernie móc ra bao thuốc rồi chúng hút.
87
00:04:20,250 --> 00:04:22,458
Peter biết chúng sẽ không thả nó ra.
88
00:04:22,541 --> 00:04:24,458
Hai thằng nguy hiểm, điên rồ.
89
00:04:24,541 --> 00:04:27,000
Hai thằng nguy hiểm, điên rồ, ngu ngốc.
90
00:04:27,083 --> 00:04:29,833
"Mình phải bình tĩnh suy nghĩ,"
Peter tự nhủ.
91
00:04:29,916 --> 00:04:32,041
Nó nằm im, cố nghĩ xem có cơ may không.
92
00:04:32,125 --> 00:04:34,000
Chỗ cao nhất trên mặt nó là mũi.
93
00:04:34,083 --> 00:04:37,750
Nó tính mỏm nhọn của mũi
nhô lên cách đường ray tầm chục phân.
94
00:04:37,833 --> 00:04:40,375
Cao quá không?
Với tàu diesel mới thì khó nói.
95
00:04:40,458 --> 00:04:43,541
Đầu nó đặt trên lớp sỏi
rải giữa hai thanh tà vẹt.
96
00:04:43,625 --> 00:04:45,875
Nó phải đào sâu xuống thêm chút nữa.
97
00:04:45,958 --> 00:04:48,750
Nó bắt đầu lúc lắc đầu để hất bớt sỏi đi
98
00:04:48,833 --> 00:04:51,583
và dần dần tạo ra một hố lõm.
99
00:04:51,666 --> 00:04:54,000
Nó tính đã hạ thấp đầu khoảng năm phân.
100
00:04:54,083 --> 00:04:56,041
Thế là được. Còn chân thì sao?
101
00:04:56,125 --> 00:04:59,000
Nó quặp hai bàn chân vào
để gần như nằm phẳng
102
00:04:59,083 --> 00:05:00,791
rồi chờ tàu đến.
103
00:05:00,875 --> 00:05:04,458
Nó tự hỏi liệu bên dưới tàu
có khoang chân không nào được tạo ra
104
00:05:04,541 --> 00:05:07,583
khi tàu băng qua nó,
hút nó lên không. Có thể có.
105
00:05:07,666 --> 00:05:09,166
Nó phải tập trung hết sức
106
00:05:09,250 --> 00:05:12,000
để ép sát cơ thể xuống mặt đất.
107
00:05:12,083 --> 00:05:15,875
"Đừng giãn ra. Phải gồng cứng người
và ép thật sát xuống đất."
108
00:05:15,958 --> 00:05:18,083
Peter nhìn bầu trời trắng trên cao,
109
00:05:18,166 --> 00:05:20,958
một đám mây tích đang lững thững trôi.
110
00:05:21,041 --> 00:05:22,791
Có máy bay bay ngang đám mây.
111
00:05:22,875 --> 00:05:25,041
Chiếc máy bay một tầng cánh thân màu đỏ.
112
00:05:25,125 --> 00:05:29,208
Nó nghĩ, một chiếc Piper Cub kiểu cũ.
Nó nhìn tới khi máy bay đi mất.
113
00:05:29,291 --> 00:05:30,375
Rồi đột nhiên,
114
00:05:30,458 --> 00:05:34,291
nó nghe tiếng rung nhẹ lạ lùng
từ các thanh ray hai bên mình.
115
00:05:34,375 --> 00:05:37,500
Âm thanh rất nhẹ, rất khó nghe,
tiếng thì thầm văng vẳng
116
00:05:37,583 --> 00:05:40,375
như vang vọng dọc đường ray
từ một nơi xa xôi.
117
00:05:46,125 --> 00:05:48,875
Peter ngẩng đầu nhìn xuôi đường ray
118
00:05:48,958 --> 00:05:51,125
trải dài phía trước hơn cây rưỡi,
119
00:05:51,208 --> 00:05:52,166
và thấy con tàu.
120
00:05:52,250 --> 00:05:55,125
Lúc đầu chỉ là chấm đen,
nhưng khi nó vẫn ngẩng đầu,
121
00:05:55,208 --> 00:05:56,750
cái chấm lớn dần lên
122
00:05:56,833 --> 00:05:59,208
và bắt đầu ra hình, không còn là chấm nhỏ
123
00:05:59,291 --> 00:06:02,500
mà là đầu máy diesel
to đùng, vuông vức, thô kệch.
124
00:06:02,583 --> 00:06:04,833
Peter ngả đầu và ấn mạnh
125
00:06:04,916 --> 00:06:06,958
xuống cái hố nó đã đào trong sỏi.
126
00:06:07,041 --> 00:06:08,500
Nó quặp chân vào bẹp dí.
127
00:06:08,583 --> 00:06:11,541
Nó nhắm chặt mắt
và ép người xuống dưới đất.
128
00:06:11,625 --> 00:06:14,416
Con tàu lao đến với tiếng nổ ầm ầm.
129
00:06:14,500 --> 00:06:16,125
Như phát súng nổ trên đầu.
130
00:06:16,208 --> 00:06:18,833
Tiếng nổ kèm theo gió rít gào thét
131
00:06:18,916 --> 00:06:22,250
như trận cuồng phong
thổi vào mũi và phổi nó.
132
00:06:22,333 --> 00:06:25,041
Tiếng ồn làm nó vỡ vụn.
Gió như bóp nghẹt nó.
133
00:06:25,125 --> 00:06:27,125
Nó cảm thấy như bị ăn tươi
134
00:06:27,208 --> 00:06:31,083
và nuốt chửng vào bụng
một con quái vật gào rú điên cuồng.
135
00:06:31,166 --> 00:06:33,291
Rồi mọi thứ kết thúc. Con tàu đã đi.
136
00:06:34,000 --> 00:06:36,458
Peter Watson mở mắt thấy bầu trời trắng
137
00:06:36,541 --> 00:06:39,041
và đám mây trắng lớn
vẫn lững thững trên đầu.
138
00:06:39,125 --> 00:06:41,583
Khó khăn qua rồi, nó đã vượt qua.
139
00:06:48,125 --> 00:06:49,791
- Cắt dây cho nó.
- Ernie nói.
140
00:06:49,875 --> 00:06:52,666
Raymond cắt mớ dây
đã trói Peter vào đường ray.
141
00:06:52,750 --> 00:06:55,083
"Cắt dây trói chân, nhưng cứ để trói tay."
142
00:06:55,166 --> 00:06:57,458
Raymond cắt dây trói ở cổ chân.
143
00:06:57,541 --> 00:07:00,583
"Mày vẫn là tù nhân đấy, nhóc," Ernie nói.
144
00:07:00,666 --> 00:07:04,625
Hai thằng lớn dắt Peter Watson
băng qua cánh đồng bên cạnh ra hồ.
145
00:07:04,708 --> 00:07:07,333
Tù nhân vẫn bị trói chặt cổ tay.
146
00:07:07,416 --> 00:07:09,416
Ernie cầm súng bằng tay kia
147
00:07:09,500 --> 00:07:12,416
còn Raymond mang cái ống nhòm
đã cướp của Peter.
148
00:07:16,041 --> 00:07:17,458
Hồ dài và hẹp
149
00:07:17,541 --> 00:07:19,791
với những cây liễu cao dọc bên bờ.
150
00:07:19,875 --> 00:07:21,666
Ở giữa hồ, nước trong veo,
151
00:07:21,750 --> 00:07:24,208
nhưng gần bờ là một rừng sậy.
152
00:07:24,291 --> 00:07:26,958
"Giờ thì," Ernie nói.
"Tao đề nghị thế này."
153
00:07:27,041 --> 00:07:29,000
"Mày nắm tay nó, tao nắm chân,
154
00:07:29,083 --> 00:07:33,000
mình ném nó xa hết cỡ
vào đám sậy bùn lầy rậm rạp kia nhé."
155
00:07:33,083 --> 00:07:35,708
"Kìa!" Raymond ngắt lời. "Đó! Bắn nó đi."
156
00:07:35,791 --> 00:07:37,750
Peter Watson quay sang và thấy ngay.
157
00:07:37,833 --> 00:07:40,791
Một chiếc tổ lớn làm từ lau sậy và cói
158
00:07:40,875 --> 00:07:43,000
cao hơn mặt nước chừng hơn nửa mét.
159
00:07:43,083 --> 00:07:47,250
Trên đó, một con thiên nga diễm lệ
điềm tĩnh ngồi như Nữ hoàng giữa hồ.
160
00:07:47,333 --> 00:07:50,791
Đầu nó hướng về mấy thằng bé
vẻ cảnh giác và chăm chú.
161
00:07:50,875 --> 00:07:53,250
"Trời đất ơi!" Raymond hét lên. "Đẹp quá!"
162
00:07:53,333 --> 00:07:56,791
Ernie thả tay tù nhân ra
rồi nâng súng lên vai.
163
00:07:56,875 --> 00:08:00,375
"Đây là… Đây là nơi trú ẩn của chim,"
Peter lắp bắp nói.
164
00:08:00,458 --> 00:08:02,291
"Gì cơ?" Ernie hỏi.
165
00:08:02,375 --> 00:08:05,541
Peter cảm thấy cơn giận điên cuồng
dâng lên trong mình.
166
00:08:05,625 --> 00:08:07,333
Nó cố giữ giọng bình tĩnh.
167
00:08:07,416 --> 00:08:09,750
"Thiên nga là chim
được bảo vệ nghiêm nhất ở Anh,
168
00:08:09,833 --> 00:08:13,291
không ai bắn chim đang trong tổ cả.
Có thể có chim non ở dưới.
169
00:08:13,375 --> 00:08:16,583
Đừng làm thế. Bọn mày
không được làm. Đừng! Dừng lại!"
170
00:08:18,166 --> 00:08:20,333
Viên đạn trúng
cái đầu thiên nga duyên dáng
171
00:08:20,416 --> 00:08:23,500
và cái cổ dài trắng muốt
từ từ đổ xuống thành tổ.
172
00:08:33,875 --> 00:08:34,708
Mở ra.
173
00:08:47,708 --> 00:08:50,083
"Cắt dây trói tay, Raymond.
Giờ nó là chó săn."
174
00:08:50,166 --> 00:08:53,041
Raymond cắt dây trói cổ tay cậu nhóc.
175
00:08:53,125 --> 00:08:54,208
"Đi lượm đi!"
176
00:08:54,291 --> 00:08:55,500
"Tôi không đi," tôi nói.
177
00:08:56,333 --> 00:08:59,458
Ernie tát mạnh vào mặt Peter,
bàn tay xòe rộng.
178
00:08:59,541 --> 00:09:02,125
Máu bắt đầu chảy ròng ròng từ mũi nó.
179
00:09:02,208 --> 00:09:05,791
"Từ chối thêm lần nữa là tao thề với mày:
180
00:09:05,875 --> 00:09:08,708
tao sẽ đánh rụng
từng cái răng cửa trắng sáng
181
00:09:08,791 --> 00:09:10,833
trên cả hai hàm mày. Hiểu chưa?"
182
00:09:10,916 --> 00:09:11,875
Peter im lặng.
183
00:09:11,958 --> 00:09:14,166
"Trả lời đi!" Ernie hét. "Hiểu chưa?"
184
00:09:14,250 --> 00:09:16,916
"Rồi," Peter Watson nói nhỏ nhẹ.
"Tôi hiểu."
185
00:09:17,791 --> 00:09:19,625
Nước mắt lã chã trên mặt Peter
186
00:09:19,708 --> 00:09:22,041
khi nó đi dọc bờ và lội xuống nước.
187
00:09:22,125 --> 00:09:25,708
Nó lội tới chỗ con thiên nga chết
và đưa hai tay nhẹ nâng lên.
188
00:09:25,791 --> 00:09:29,250
Bên dưới là hai con chim non,
toàn thân phủ lông tơ xám.
189
00:09:29,333 --> 00:09:31,625
Chúng đang túm tụm ở giữa tổ.
190
00:09:31,708 --> 00:09:33,958
"Có trứng không?" Từ bờ Ernie hét lên.
191
00:09:38,625 --> 00:09:41,000
"Không," Peter trả lời. "Không có gì."
192
00:09:46,208 --> 00:09:48,875
Nó mang con thiên nga chết quay về bờ hồ.
193
00:09:48,958 --> 00:09:52,750
Nó nhẹ nhàng đặt xuống đất,
đứng dậy nhìn thẳng hai thằng kia.
194
00:09:52,833 --> 00:09:56,041
Mắt nó vẫn còn rớm lệ
phóng ra tia nhìn giận dữ.
195
00:09:56,125 --> 00:09:58,541
"Các anh mới đáng chết," nó nói.
196
00:09:58,625 --> 00:10:02,041
Ernie hơi khựng lại,
nhưng trấn tĩnh được ngay.
197
00:10:02,125 --> 00:10:05,208
Cặp mắt đen nhỏ xíu
lóe lên tia nhìn xảo quyệt.
198
00:10:07,500 --> 00:10:09,000
"Đưa tao con dao, Raymond."
199
00:10:11,625 --> 00:10:14,541
Có một khớp xương
nối cánh vào thân con chim.
200
00:10:14,625 --> 00:10:18,125
Ernie lách dao vào khớp và cắt đứt gân.
201
00:10:18,208 --> 00:10:19,875
Dao rất bén và cắt thật ngọt,
202
00:10:19,958 --> 00:10:22,333
cái cánh đứt lìa ra ngay.
203
00:10:22,416 --> 00:10:25,083
Ernie lật con thiên nga
rồi cắt nốt cánh kia.
204
00:10:25,166 --> 00:10:27,666
"Dây," nó nói và chìa tay về phía Raymond.
205
00:10:30,208 --> 00:10:32,541
Ernie cắt tám đoạn chừng một mét.
206
00:10:32,625 --> 00:10:36,000
Nó buộc mấy sợi dây
dọc theo rìa cái cánh lớn.
207
00:10:36,083 --> 00:10:37,333
"Dang tay ra."
208
00:10:40,625 --> 00:10:43,083
Peter Watson đứng ở ven hồ trong ánh nắng
209
00:10:43,166 --> 00:10:44,708
vào sáng tháng Năm tươi đẹp,
210
00:10:44,791 --> 00:10:47,125
đôi cánh lớn mềm oặt dính chút máu
211
00:10:47,208 --> 00:10:49,500
lủng lẳng hai bên người thật lố bịch.
212
00:10:49,583 --> 00:10:52,625
Ernie vỗ tay và nhảy chân sáo trên cỏ.
213
00:10:59,625 --> 00:11:01,875
"Xong chưa vậy?" Peter Watson hỏi.
214
00:11:01,958 --> 00:11:04,500
"Thiên nga không biết nói," Ernie trả lời.
215
00:11:04,583 --> 00:11:08,583
Chúng đi dọc bờ hồ
tới khi gặp một cây liễu cao.
216
00:11:08,666 --> 00:11:10,791
Cành cây trên cao vút buông rủ xuống
217
00:11:10,875 --> 00:11:13,333
tới khi gần chạm mặt hồ.
218
00:11:14,083 --> 00:11:15,708
"Ngài Thiên Nga, giờ mày sẽ
219
00:11:15,791 --> 00:11:17,958
leo lên ngọn cây, sau khi đến nơi,
220
00:11:18,041 --> 00:11:20,333
mày sẽ dang cánh bay vút lên!"
221
00:11:20,416 --> 00:11:22,250
"Tuyệt quá!" Raymond hét lên.
222
00:11:22,333 --> 00:11:23,750
Ý nghĩ được ở trên cao
223
00:11:23,833 --> 00:11:26,916
tránh xa khỏi lũ côn đồ này
khiến Peter thích thú.
224
00:11:27,000 --> 00:11:29,083
Lên đến nơi, nó sẽ ở lì trên đó.
225
00:11:29,166 --> 00:11:31,625
Nó cho là hai đứa
sẽ chẳng thèm lên bắt nó.
226
00:11:31,708 --> 00:11:34,083
Kể cả nếu có, nó sẽ leo lên một cành mảnh
227
00:11:34,166 --> 00:11:36,333
không chịu nổi sức nặng hai người.
228
00:11:36,416 --> 00:11:40,291
Cái cây khá dễ leo, mấy cành là là
giúp nó khởi đầu dễ dàng.
229
00:11:40,375 --> 00:11:42,291
"Cao nữa lên!" Ernie hét. "Tiếp đi!"
230
00:11:42,375 --> 00:11:45,541
Cuối cùng, Peter tới điểm
không thể lên thêm được nữa.
231
00:11:45,625 --> 00:11:48,666
Chân nó đứng trên cành cây
chỉ to bằng cổ tay người,
232
00:11:48,750 --> 00:11:51,166
cành ấy vươn xa ra phía hồ,
233
00:11:51,250 --> 00:11:53,041
rồi rủ xuống thật yểu điệu.
234
00:11:53,125 --> 00:11:55,083
Nó đứng nghỉ sau cuốc leo cây.
235
00:11:55,166 --> 00:11:58,708
Nó đang ở cao tít, ít nhất 15 mét.
Không thấy hai thằng kia đâu.
236
00:11:58,791 --> 00:12:01,416
Chúng không còn đứng ở gốc cây nữa.
237
00:12:01,500 --> 00:12:02,666
"Giờ nghe kỹ đây!"
238
00:12:02,750 --> 00:12:04,583
Chúng đã đi ra xa cái cây
239
00:12:04,666 --> 00:12:08,000
đến một chỗ có thể nhìn rõ
cậu nhóc đang đứng trên ngọn.
240
00:12:08,083 --> 00:12:09,333
Giờ nhìn xuống chúng,
241
00:12:09,416 --> 00:12:11,583
Peter Watson mới nhận ra lá liễu
242
00:12:11,666 --> 00:12:13,333
thật lơ thơ mỏng manh.
243
00:12:13,416 --> 00:12:15,291
Chẳng thể nào che chắn cho nó.
244
00:12:15,375 --> 00:12:17,333
"Giờ men dọc theo cành cây đó!
245
00:12:17,416 --> 00:12:21,291
Cứ đi tiếp đến khi bên dưới mày
là mặt hồ đầy bùn rồi cất cánh!"
246
00:12:21,375 --> 00:12:23,125
Peter Watson không di chuyển.
247
00:12:23,208 --> 00:12:26,125
Nó chỉ nhìn hai bóng người
xa xa trên đồng phía dưới.
248
00:12:26,208 --> 00:12:28,666
Chúng vẫn đứng im lìm nhìn lên chỗ nó.
249
00:12:28,750 --> 00:12:29,958
"Tao sẽ đếm đến mười,
250
00:12:30,041 --> 00:12:33,750
nếu mày không dang cánh bay
là tao sẽ bắn hạ.
251
00:12:33,833 --> 00:12:36,291
Và hôm nay tao sẽ hạ được
hai con thiên nga.
252
00:12:36,375 --> 00:12:37,750
Bắt đầu đi.
253
00:12:37,833 --> 00:12:43,541
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu!"
254
00:12:43,625 --> 00:12:48,000
Peter Watson vẫn đứng im. Từ giờ
dù có gì nó cũng sẽ không nhúc nhích.
255
00:12:48,083 --> 00:12:51,375
"Bảy, tám, chín, mười!"
256
00:12:51,458 --> 00:12:53,916
Peter thấy khẩu súng được nâng lên vai.
257
00:12:54,000 --> 00:12:55,375
Chĩa thẳng vào nó.
258
00:12:55,458 --> 00:12:57,041
Nó nghe tiếng súng kêu tạch
259
00:12:57,125 --> 00:12:59,833
rồi viên đạn bay chíu qua đầu nó.
260
00:13:03,208 --> 00:13:05,166
Thật hoảng hồn, nhưng nó vẫn đứng im.
261
00:13:05,250 --> 00:13:07,500
Nó thấy Ernie nhét đạn vào súng.
262
00:13:07,583 --> 00:13:10,708
"Cơ hội cuối!" Ernie hét.
"Viên tiếp sẽ trúng mày!"
263
00:13:10,791 --> 00:13:11,625
Peter chờ đợi.
264
00:13:11,708 --> 00:13:13,416
Nó nhìn Ernie giữa đám mao lương
265
00:13:13,500 --> 00:13:15,916
trên đồng cỏ phía xa cạnh thằng bạn kia.
266
00:13:16,000 --> 00:13:18,125
Súng lại được nâng lên vai.
267
00:13:18,208 --> 00:13:21,500
Lần này nó nghe tiếng rắc
khi viên đạn găm vào đùi nó.
268
00:13:21,583 --> 00:13:24,291
Nó không thấy đau
nhưng sức công phá quá ghê gớm.
269
00:13:24,375 --> 00:13:27,083
Như ai đó lấy búa tạ nện nó,
270
00:13:27,166 --> 00:13:30,083
đẩy bật cả hai chân nó
khỏi cành cây nó đang đứng.
271
00:13:30,166 --> 00:13:32,125
Nó cuống quýt bám tay để trụ lại.
272
00:13:32,208 --> 00:13:35,416
Cành cây nhỏ nó bám vào oằn xuống và gãy.
273
00:13:44,583 --> 00:13:46,708
Có những người khi chịu đựng quá mức
274
00:13:46,791 --> 00:13:49,041
và bị đẩy vào thử thách tột độ,
275
00:13:49,125 --> 00:13:51,666
chỉ biết sụp đổ và đầu hàng.
276
00:13:51,750 --> 00:13:53,875
Nhưng, lại có người, dù không nhiều,
277
00:13:53,958 --> 00:13:57,541
vì lý do nào đó,
luôn không chịu khuất phục.
278
00:13:57,625 --> 00:14:00,875
Ta có thể gặp họ
trong cả thời chiến và thời bình.
279
00:14:00,958 --> 00:14:03,000
Họ có tinh thần bất khuất đến nỗi
280
00:14:03,083 --> 00:14:06,625
không gì, dù là đau đớn,
tra tấn hay cái chết,
281
00:14:06,708 --> 00:14:08,833
có thể khiến họ đầu hàng.
282
00:14:08,916 --> 00:14:11,375
Peter Watson bé nhỏ là một trong số đó.
283
00:14:11,458 --> 00:14:12,958
Khi cuống cuồng bám víu
284
00:14:13,041 --> 00:14:16,041
để không bị rơi khỏi ngọn cây ấy,
285
00:14:16,125 --> 00:14:19,916
nó đột nhiên nhận ra là nó sẽ thắng.
286
00:14:20,000 --> 00:14:23,166
Nó nhìn lên và thấy tia sáng
lấp lánh trên mặt nước
287
00:14:23,250 --> 00:14:27,833
rực rỡ đẹp đến nỗi nó không thể rời mắt.
288
00:14:27,916 --> 00:14:31,166
Tia sáng đang vẫy gọi nói, thu hút nó,
289
00:14:31,250 --> 00:14:35,166
và nó phóng theo tia sáng,
dang đôi cánh ra.
290
00:14:36,958 --> 00:14:39,875
Ba người cho biết
đã thấy con thiên nga trắng lớn
291
00:14:39,958 --> 00:14:42,083
lượn vòng quanh làng sáng hôm ấy:
292
00:14:42,166 --> 00:14:43,166
một giáo viên,
293
00:14:43,250 --> 00:14:46,041
một người thay ngói trên mái
tiệm dược phẩm
294
00:14:46,125 --> 00:14:48,458
và một cậu bé đang chơi trên đồng gần đó.
295
00:14:48,541 --> 00:14:51,541
Bà Watson, đang rửa chén trong bếp,
296
00:14:51,625 --> 00:14:54,791
tình cờ liếc nhìn qua cửa sổ vào đúng lúc
297
00:14:54,875 --> 00:14:57,250
thứ gì màu trắng to lớn đâm sầm xuống
298
00:14:57,333 --> 00:14:59,916
bãi cỏ sân sau nhà bà.
299
00:15:00,000 --> 00:15:01,666
Bà vội chạy ra ngoài.
300
00:15:01,750 --> 00:15:02,958
Bà quỳ xuống cạnh
301
00:15:03,041 --> 00:15:05,625
thân hình nhỏ rúm ró
của đứa con trai duy nhất.
302
00:15:06,458 --> 00:15:09,500
"Con yêu!" Bà kêu lên. "Con yêu của mẹ!"
303
00:15:11,833 --> 00:15:13,083
"Con sao thế này?"
304
00:15:17,291 --> 00:15:22,208
"THIÊN NGA" LẤY CẢM HỨNG
TỪ MỘT BÀI BÁO VIẾT VỀ CHUYỆN CÓ THẬT
305
00:15:22,291 --> 00:15:24,958
MÀ DAHL ĐÃ GIỮ TRONG
"SỔ TAY Ý TƯỞNG" SUỐT 30 NĂM
306
00:15:25,041 --> 00:15:27,208
RỒI MỚI HOÀN THIỆN VÀO THÁNG 10 NĂM 1976.
307
00:16:29,250 --> 00:16:34,250
Biên dịch: Nguyễn Phương Bảo