1 00:00:24,709 --> 00:00:29,626 CHẤT ĐỘC 2 00:00:37,501 --> 00:00:39,209 Lúc tôi lái xe về nhà đã nửa đêm. 3 00:00:40,168 --> 00:00:43,043 Tôi tắt đèn pha khi đến gần căn nhà gỗ 4 00:00:43,126 --> 00:00:46,168 để ánh đèn không chiếu qua cửa sổ đánh thức Harry Pope. 5 00:00:46,251 --> 00:00:48,626 Tôi chẳng cần lo. Đèn vẫn sáng. 6 00:00:48,709 --> 00:00:50,459 Tôi đỗ xe, đi lên hiên nhà, 7 00:00:50,543 --> 00:00:53,126 đếm từng bậc để khỏi bước hẫng vì không biết 8 00:00:53,209 --> 00:00:55,959 đã lên tới bậc trên cùng. Một, hai, ba, bốn. 9 00:01:00,876 --> 00:01:03,751 Tôi vào phòng Harry, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn vào. 10 00:01:03,834 --> 00:01:07,043 Anh vẫn thức nằm trên giường, không cử động hay xoay đầu. 11 00:01:07,126 --> 00:01:09,334 Nhưng tôi nghe anh thì thầm rất nhẹ… 12 00:01:09,418 --> 00:01:10,293 Cứu với. 13 00:01:10,376 --> 00:01:11,209 "Cứu với"? 14 00:01:14,168 --> 00:01:16,418 Tôi đẩy cửa và định băng qua phòng. 15 00:01:16,501 --> 00:01:17,334 Dừng. 16 00:01:17,418 --> 00:01:19,209 "Dừng"? Hầu như nghe không rõ. 17 00:01:19,293 --> 00:01:22,168 Anh ấy như đang gắng hết sức để nói từng lời. 18 00:01:22,251 --> 00:01:24,001 - Cứu với. - "Cứu với"? 19 00:01:24,084 --> 00:01:25,501 Sao vậy, Harry? 20 00:01:25,584 --> 00:01:27,584 Cởi giày ra. 21 00:01:28,459 --> 00:01:30,334 "Cởi giày ra"? 22 00:01:30,418 --> 00:01:33,376 Anh làm tôi nhớ George Barling sau khi bị bắn vào bụng 23 00:01:33,459 --> 00:01:35,126 khi ngồi dựa vào thùng gỗ, 24 00:01:35,209 --> 00:01:37,918 ôm chặt người và lẩm bẩm về tay phi công Nhật 25 00:01:38,001 --> 00:01:41,001 đúng cái kiểu thì thầm gắng sức của Harry lúc này. 26 00:01:41,084 --> 00:01:43,334 Rồi George Barling gục xuống… 27 00:01:43,418 --> 00:01:44,251 và chết. 28 00:01:45,043 --> 00:01:46,043 Cởi giày ra. 29 00:01:46,751 --> 00:01:47,834 "Cởi giày ra." 30 00:01:49,918 --> 00:01:52,501 Tôi không hiểu gì nhưng không định cãi lại. 31 00:01:59,418 --> 00:02:01,043 - Gì hả, Harry? - Đừng chạm. 32 00:02:03,459 --> 00:02:06,834 Anh đang nằm ngửa, tấm chăn che ba phần tư cơ thể, 33 00:02:06,918 --> 00:02:09,209 mặc bộ đồ ngủ sọc, mồ hôi túa ra. 34 00:02:09,293 --> 00:02:11,626 Nóng quá, tôi cũng đổ mồ hôi, mà đâu như Harry. 35 00:02:11,709 --> 00:02:13,834 Mặt anh ướt đẫm, cái gối sũng nước. 36 00:02:13,918 --> 00:02:15,376 Tôi thấy như sốt rét. 37 00:02:15,459 --> 00:02:16,793 - Gì vậy? - Rắn cạp nong. 38 00:02:16,876 --> 00:02:17,751 - Hả? - Cạp nong. 39 00:02:17,834 --> 00:02:19,168 - "Cạp nong"? - Rắn. 40 00:02:20,376 --> 00:02:22,126 Cậu bị cắn à? Bao lâu rồi? 41 00:02:22,209 --> 00:02:23,043 Chưa. 42 00:02:23,126 --> 00:02:23,959 Hả? 43 00:02:27,584 --> 00:02:28,793 Chưa bị cắn. 44 00:02:30,834 --> 00:02:33,084 Tôi không hiểu và nhìn Harry vẻ kỳ cục. 45 00:02:34,959 --> 00:02:37,793 Rắn cạp nong trên bụng. Đang ngủ. 46 00:02:40,376 --> 00:02:42,376 Tôi nhảy lùi ra sau, không nhịn nổi. 47 00:02:42,459 --> 00:02:45,126 Tôi dán mắt vào bụng anh, vào tấm chăn phủ. 48 00:02:45,209 --> 00:02:48,168 Chẳng thể biết bên dưới có gì. 49 00:02:48,251 --> 00:02:51,376 Cậu nói có con rắn cạp nong đang ngủ trên bụng cậu hả? 50 00:02:51,459 --> 00:02:52,293 Phải. 51 00:02:59,834 --> 00:03:01,376 Sao nó lên đó được? 52 00:03:01,459 --> 00:03:05,168 Lẽ ra tôi không nên hỏi. Lẽ ra cứ để anh ấy im lặng. 53 00:03:06,168 --> 00:03:12,501 Đang nằm. Đọc sách. Cảm thấy có gì trên ngực, dưới cuốn sách. 54 00:03:12,584 --> 00:03:13,501 Nhột nhột. 55 00:03:15,834 --> 00:03:21,293 Hé mắt nhìn, thấy con rắn cạp nong nhỏ đang trườn lên bộ đồ ngủ. 56 00:03:22,126 --> 00:03:24,501 Bé thôi. Chắc 25 phân. 57 00:03:25,793 --> 00:03:30,084 Không dám cử động. Nằm yên, quan sát nó. 58 00:03:30,168 --> 00:03:33,709 Tưởng nó sẽ bò lên trên tấm chăn. 59 00:03:33,793 --> 00:03:35,293 Harry im lặng giây lát. 60 00:03:35,376 --> 00:03:39,084 Anh muốn chắc chắn tiếng thì thầm không đánh động thứ nằm đó. 61 00:03:40,501 --> 00:03:42,001 Nó bò bên dưới. 62 00:03:43,501 --> 00:03:47,543 Cảm thấy qua lớp quần áo. Bò lên bụng. 63 00:03:48,668 --> 00:03:52,876 Rồi nó dừng lại. Giờ đang nằm ngủ. 64 00:03:56,751 --> 00:03:57,918 Tôi thì chờ. 65 00:03:58,834 --> 00:04:00,168 - Bao lâu? - Nhiều giờ. 66 00:04:01,293 --> 00:04:04,126 Giờ này qua giờ kia rồi lại giờ này qua giờ kia. 67 00:04:04,209 --> 00:04:07,001 Không chịu được nữa. Muốn ho. 68 00:04:10,418 --> 00:04:11,418 Thực tế, 69 00:04:11,501 --> 00:04:13,918 đó là hành vi thường thấy ở rắn cạp nong. 70 00:04:14,001 --> 00:04:17,584 Chúng lảng vảng trong nhà có người, tìm đến những nơi ấm áp. 71 00:04:17,668 --> 00:04:20,751 Điều đáng ngạc nhiên là Harry vẫn chưa bị cắn. 72 00:04:20,834 --> 00:04:23,793 Vết cắn này kịch độc chết người, trừ khi phát hiện ngay, 73 00:04:23,876 --> 00:04:26,168 và lập tức cho dùng thuốc kháng nọc. 74 00:04:27,001 --> 00:04:29,084 Cái thứ nhỏ, thuôn dài. Giống thế này. 75 00:04:31,376 --> 00:04:33,043 Chúng có thể lén lút trườn 76 00:04:33,126 --> 00:04:37,126 qua cánh cửa vừa hé mở của phòng trẻ con chẳng hạn. 77 00:04:38,709 --> 00:04:42,918 Anh quản lý một đồn điền chè từng kể cho tôi về con cừu bị cắn chân sau. 78 00:04:43,001 --> 00:04:47,293 Khi mổ phanh cái xác ra, anh ta thấy máu nó đặc quánh như hắc ín. 79 00:04:51,459 --> 00:04:54,751 "Rồi, Harry," Tôi nói. Giờ thì tôi cũng thì thầm luôn. 80 00:04:54,834 --> 00:04:57,168 "Đừng cử động, đừng nói gì thừa thãi." 81 00:04:57,251 --> 00:04:59,876 "Nó sẽ không cắn, trừ khi nó hoảng. Để nghĩ cách." 82 00:05:02,543 --> 00:05:04,251 Tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng 83 00:05:04,334 --> 00:05:06,751 và lấy một con dao nhỏ sắc lẹm từ bếp. 84 00:05:06,834 --> 00:05:11,043 Tôi bỏ dao vào túi, sẵn sàng dùng nếu Harry đánh động con rắn và bị cắn. 85 00:05:11,126 --> 00:05:13,501 Sẵn sàng rạch vết cắn để hút nọc ra. 86 00:05:14,501 --> 00:05:17,126 "Harry," tôi nói, "tôi nghĩ cách tốt nhất 87 00:05:17,209 --> 00:05:20,293 là để tôi kéo chăn ra thật nhẹ nhàng xem thế nào." 88 00:05:20,918 --> 00:05:22,918 Đồ ngu. 89 00:05:24,376 --> 00:05:28,251 Giọng anh không biểu cảm gì. Bởi anh nói quá chậm và nhẹ mà. 90 00:05:28,334 --> 00:05:31,668 Biểu cảm thể hiện ở đôi mắt và quanh khóe miệng. 91 00:05:32,293 --> 00:05:36,126 Ánh sáng làm nó giật mình. Con rắn giết tôi mất. 92 00:05:38,126 --> 00:05:39,168 Đúng thật. 93 00:05:39,751 --> 00:05:42,959 Thế tôi lật chăn ra rồi phủi nó đi ngay khi… 94 00:05:43,043 --> 00:05:44,126 Gọi bác sĩ. 95 00:05:45,918 --> 00:05:48,876 Anh nhìn tôi như thể lẽ ra tôi phải tự nghĩ ra chứ. 96 00:05:48,959 --> 00:05:51,668 Bác sĩ. Ừ. Phải. Để tôi gọi bác sĩ Ganderbai. 97 00:05:51,751 --> 00:05:54,209 Tôi nhón chân đi ra, tìm số bác sĩ Ganderbai, 98 00:05:54,293 --> 00:05:56,668 gọi điện, giục tổng đài viên nhanh lên. 99 00:06:01,626 --> 00:06:05,001 - Quản đốc Woods đây. - Chào anh Woods. Anh chưa ngủ à? 100 00:06:05,084 --> 00:06:07,209 Mang huyết thanh tới ngay. Rắn cạp nong. 101 00:06:07,293 --> 00:06:08,918 Huyết thanh? Ai bị cắn vậy? 102 00:06:09,001 --> 00:06:11,543 Câu hỏi nghe như sấm nổ bên tai tôi. 103 00:06:11,626 --> 00:06:12,751 Không. Chưa có ai. 104 00:06:12,834 --> 00:06:15,709 Một con đang ngủ trên bụng Harry dưới tấm chăn. 105 00:06:15,793 --> 00:06:18,459 Bên kia đầu dây im lặng khoảng ba giây. 106 00:06:19,834 --> 00:06:23,543 Bác sĩ Ganderbai nói từ từ, rành rọt, không còn như sấm nổ… 107 00:06:23,626 --> 00:06:26,501 Anh ta không được cử động hay nói. Hiểu chứ? 108 00:06:26,584 --> 00:06:28,501 - Hiểu, bác sĩ à. - Tôi tới ngay. 109 00:06:28,584 --> 00:06:30,751 Ông ấy gác máy, còn tôi quay lại phòng ngủ. 110 00:06:33,043 --> 00:06:34,751 Mắt Harry ra hiệu tôi lại giường. 111 00:06:34,834 --> 00:06:36,709 Ganderbai sẽ tới. Bảo là nằm yên. 112 00:06:37,293 --> 00:06:39,084 Lão nghĩ tôi đang làm gì chứ? 113 00:06:39,168 --> 00:06:40,668 Không được nói. Cả hai ta. 114 00:06:40,751 --> 00:06:41,876 Vậy im đi. 115 00:06:42,876 --> 00:06:46,126 Các cơ ở một bên miệng, vốn được dùng để cười 116 00:06:46,209 --> 00:06:48,043 bắt đầu co giật, cử động nhẹ 117 00:06:48,126 --> 00:06:50,793 liên tục một lúc sau khi anh nói xong. 118 00:06:50,876 --> 00:06:53,709 Tôi không thích thế, cả cái kiểu anh ta nói nữa. 119 00:06:54,626 --> 00:06:56,709 Bác sĩ Ganderbai lao xe tới trước nhà. 120 00:06:58,709 --> 00:06:59,876 Tôi ra ngoài đón. 121 00:07:03,126 --> 00:07:05,918 - Anh ta đâu? - Ganderbai không chờ tôi trả lời. 122 00:07:06,001 --> 00:07:09,334 Ông đi qua tôi vào thẳng sảnh. Ông đặt cái túi lên ghế. 123 00:07:09,418 --> 00:07:11,334 Ông đi dép trong nhà đế mềm. 124 00:07:11,418 --> 00:07:14,334 Ông nhẹ nhàng đi trên sàn, như con mèo cẩn trọng. 125 00:07:14,418 --> 00:07:16,418 Harry liếc mắt nhìn. 126 00:07:16,501 --> 00:07:19,168 Khi tới bên giường, ông nhìn Harry mỉm cười, 127 00:07:19,251 --> 00:07:21,376 trấn an, gật đầu như thể nói… 128 00:07:21,459 --> 00:07:24,626 Đừng lo. Chuyện đơn giản. Cứ để bác sĩ Ganderbai lo. 129 00:07:24,709 --> 00:07:26,918 Ông đi vào bếp, tôi bước theo sau. 130 00:07:28,668 --> 00:07:29,668 Ông mở túi ra. 131 00:07:29,751 --> 00:07:33,709 Tiêm huyết thanh trước, nhưng phải làm gọn. Không để anh ta rùng mình. 132 00:07:33,793 --> 00:07:36,043 Ông cầm ống tiêm và một cái chai nhỏ. 133 00:07:36,126 --> 00:07:38,876 Ông chọc kim tiêm, rút ra chất lỏng vàng nhạt. 134 00:07:38,959 --> 00:07:41,418 - Ông đưa nó cho tôi. - Tôi bảo thì đưa. 135 00:07:41,501 --> 00:07:42,709 Bọn tôi trở lại phòng. 136 00:07:47,834 --> 00:07:49,959 Mắt Harry giờ mở to, sáng rực. 137 00:07:50,043 --> 00:07:52,459 Bác sĩ Ganderbai cẩn trọng xắn tay áo Harry 138 00:07:52,543 --> 00:07:54,376 lên khuỷu tay, giữ yên cánh tay. 139 00:07:54,459 --> 00:07:56,751 Ông đứng cách xa giường, thì thầm… 140 00:07:56,834 --> 00:07:59,959 Tôi sẽ tiêm cho anh. Chích nhẹ thôi. Đừng cử động. 141 00:08:00,043 --> 00:08:02,709 Đừng siết cơ bụng. Cứ để mềm ra. 142 00:08:02,793 --> 00:08:06,251 Harry nhìn ống tiêm. Cơ cười của anh ta lại giật giật. 143 00:08:07,251 --> 00:08:10,834 Bác sĩ Ganderbai lấy ống cao su buộc chặt quanh bắp tay Harry. 144 00:08:10,918 --> 00:08:13,501 Ông bôi cồn một vùng nhỏ trên cánh tay. 145 00:08:13,584 --> 00:08:16,376 Ông nâng ống tiêm lên, nheo mắt nhìn vạch đo, 146 00:08:16,459 --> 00:08:17,834 bơm ra ít dung dịch. 147 00:08:17,918 --> 00:08:19,793 Mặt Harry túa mồ hôi, 148 00:08:19,876 --> 00:08:22,251 bóng nhẫy như kem bôi mặt tan ra trên da, 149 00:08:22,334 --> 00:08:23,376 nhỏ xuống gối. 150 00:08:23,459 --> 00:08:27,001 Tôi thấy ven xanh trên cánh tay anh, sưng lên do dây buộc. 151 00:08:27,084 --> 00:08:30,376 Kim ngay trên ven, Ganderbai giữ nó ngang với cánh tay, 152 00:08:30,459 --> 00:08:32,793 luồn kim tiêm vào ven từ bên hông, 153 00:08:32,876 --> 00:08:35,709 từ từ và chắc chắn, trơn tru như thể đâm vào phô mai. 154 00:08:35,793 --> 00:08:38,751 Harry nhắm mắt rồi lại mở ra, nhưng không cử động. 155 00:08:38,834 --> 00:08:41,126 Ganderbai cúi xuống, miệng ghé sát tai Harry. 156 00:08:41,209 --> 00:08:45,334 Giờ có bị cắn anh cũng không sao, nhưng cấm cử động. Tôi quay lại ngay. 157 00:08:46,043 --> 00:08:49,084 - "Anh ta ổn rồi à?" Tôi hỏi. - Không chắc cứu được. 158 00:08:49,168 --> 00:08:51,959 Ganderbai lau trán và đứng đó cắn môi. 159 00:08:52,043 --> 00:08:55,001 Có một cách xử lý. 160 00:08:55,084 --> 00:08:58,001 Ông nói chậm rãi vừa nói vừa cố suy nghĩ. 161 00:08:59,751 --> 00:09:03,834 Ta sẽ gây mê 162 00:09:03,918 --> 00:09:06,543 cho con rắn ở chỗ nó nằm. 163 00:09:08,418 --> 00:09:09,876 Đúng là diệu kế. 164 00:09:09,959 --> 00:09:11,834 Không an toàn đâu. Rắn máu lạnh 165 00:09:11,918 --> 00:09:14,668 và chất gây mê tác dụng chậm với loài máu lạnh. 166 00:09:14,751 --> 00:09:17,543 Nhưng đâu có cách khác. Ether hay chloroform? 167 00:09:17,626 --> 00:09:18,668 Tôi gật đầu. 168 00:09:18,751 --> 00:09:21,126 - Cái nào? - Ông ấy hỏi tôi? Chịu thôi. 169 00:09:21,209 --> 00:09:22,043 Chloroform! 170 00:09:22,626 --> 00:09:24,709 Ông tóm cánh tay tôi kéo ra sảnh. 171 00:09:26,001 --> 00:09:26,918 Đi tới nhà tôi. 172 00:09:27,001 --> 00:09:28,834 Cậu giúp việc sẽ chờ anh. 173 00:09:28,918 --> 00:09:30,834 Chìa khóa tủ đựng chất độc đây. 174 00:09:30,918 --> 00:09:32,918 Lấy chloroform. Lọ nhãn màu cam. 175 00:09:33,001 --> 00:09:36,084 Trên đó có in tên. Tôi sẽ ở lại phòng khi có biến. 176 00:09:36,168 --> 00:09:37,376 Nhanh lên! 177 00:09:37,459 --> 00:09:39,084 - Giày của tôi… - Không cần đâu. 178 00:09:41,793 --> 00:09:44,709 Tôi lái vội và sau 15 phút, mang cái lọ quay lại. 179 00:09:47,793 --> 00:09:51,459 Anh ta biết ta định làm gì, nhưng rõ là đang mất tinh thần rồi. 180 00:09:51,543 --> 00:09:53,626 Tôi không rõ còn trụ được bao lâu. 181 00:09:57,334 --> 00:10:00,209 Harry nằm trên giường vẫn ở tư thế cũ. 182 00:10:00,293 --> 00:10:03,584 Mặt anh ướt nhẹp, trắng bệch. Anh hướng mắt về phía tôi. 183 00:10:03,668 --> 00:10:05,376 Tôi mỉm cười và gật đầu. 184 00:10:05,459 --> 00:10:08,209 Bác sĩ cầm cái ống vừa dùng làm dây garô, 185 00:10:08,293 --> 00:10:10,501 giờ có cái phễu giấy gắn ở một đầu. 186 00:10:10,584 --> 00:10:13,293 Ông kéo một phần tấm ga dưới đệm ra, 187 00:10:13,376 --> 00:10:15,084 lấy ống cao su, luồn vào, 188 00:10:15,168 --> 00:10:17,584 và lồng dưới tấm ga về phía người Harry. 189 00:10:17,668 --> 00:10:20,084 Không rõ mất bao lâu để luồn ống vào. 190 00:10:20,168 --> 00:10:23,251 Có khi mất 20 phút, hay 40. Tôi không thấy ống di chuyển 191 00:10:23,334 --> 00:10:25,834 nhưng phần ống bên ngoài ngắn dần. 192 00:10:25,918 --> 00:10:27,876 Giờ chính Ganderbai cũng toát mồ hôi, 193 00:10:27,959 --> 00:10:30,418 từng giọt lớn trên trán và môi trên, 194 00:10:30,501 --> 00:10:31,834 nhưng tay ông vẫn vững, 195 00:10:31,918 --> 00:10:34,834 mắt ông dán chặt vào tấm chăn trên bụng Harry. 196 00:10:34,918 --> 00:10:36,918 Ông chìa tay ra lấy chloroform. 197 00:10:37,001 --> 00:10:39,918 Tôi vặn mở nắp rồi đặt cái chai vào tay ông, 198 00:10:40,001 --> 00:10:42,543 chắc chắn ông đã nắm chặt thì mới buông ra. 199 00:10:43,209 --> 00:10:47,501 Anh Pope, tôi sẽ đổ vào đệm. Anh sẽ thấy lạnh bên dưới người. 200 00:10:47,584 --> 00:10:50,168 - Sẵn sàng và đừng cử động nhé. - Làm đi! 201 00:10:50,834 --> 00:10:52,543 Lần đầu tiên Harry cao giọng. 202 00:10:52,626 --> 00:10:55,751 Bác sĩ Ganderbai ngẩng lên nhìn anh rồi làm việc tiếp. 203 00:10:55,834 --> 00:10:59,084 Ông rót vào phễu rồi chờ thuốc chảy xuống ống. 204 00:10:59,168 --> 00:11:01,043 Ông rót thêm rồi lại chờ. 205 00:11:09,084 --> 00:11:12,209 Mùi chloroform nặng nề, kinh tởm lan khắp phòng 206 00:11:12,293 --> 00:11:14,043 gợi lên ký ức mờ nhạt, khó chịu 207 00:11:14,126 --> 00:11:17,251 về y tá và bác sĩ mổ trong căn phòng trắng có cái bàn dài. 208 00:11:17,334 --> 00:11:18,918 Ganderbai rót từ từ, 209 00:11:19,001 --> 00:11:23,043 và tôi nhìn thấy làn hơi nặng nề bốc lên như khói trên phễu giấy. 210 00:11:23,626 --> 00:11:26,709 Ông dừng lại, rót lần nữa rồi đưa chai lại cho tôi. 211 00:11:26,793 --> 00:11:29,126 Ông từ từ rút ống cao su ra rồi đứng lên. 212 00:11:29,209 --> 00:11:31,793 Làm việc này hẳn cực kỳ căng thẳng 213 00:11:31,876 --> 00:11:34,126 vì giọng ông nghe như này… 214 00:11:34,209 --> 00:11:36,334 Để an toàn, ta sẽ chờ 15 phút. 215 00:11:36,418 --> 00:11:37,834 Tôi rướn ra nói cho Harry. 216 00:11:37,918 --> 00:11:39,834 - Ta sẽ chờ 15… - Nghe rồi! 217 00:11:39,918 --> 00:11:43,209 Ganderbai quay ngoắt lại, cơn giận bừng trên khuôn mặt nhỏ. 218 00:11:43,293 --> 00:11:46,668 Ông dòm Harry lạnh lùng. Cơ cười của Harry lại giật giật. 219 00:11:46,751 --> 00:11:48,376 Bọn tôi chờ 15 phút bên giường. 220 00:11:48,459 --> 00:11:50,501 Bác sĩ Ganderbai nhìn mặt Harry 221 00:11:50,584 --> 00:11:53,084 với ánh nhìn tò mò, mãnh liệt, oán trách, 222 00:11:53,168 --> 00:11:54,793 tập trung hết ý chí 223 00:11:54,876 --> 00:11:57,418 để giữ cho Harry nằm im, yên lặng. 224 00:11:57,501 --> 00:12:00,126 Ông không hề rời mắt, và dù không phát ra tiếng, 225 00:12:00,209 --> 00:12:02,084 dường như ông hét lên với anh ta. 226 00:12:02,168 --> 00:12:04,543 - Đại loại… - Cấm cử động! Cấm nói! 227 00:12:04,626 --> 00:12:06,918 Giờ không được phá rối! Nghe rõ chưa? 228 00:12:07,959 --> 00:12:10,126 Harry nằm đó giật giật miệng, 229 00:12:10,209 --> 00:12:12,293 đổ mồ hôi, nhắm mắt vào lại mở ra, 230 00:12:12,376 --> 00:12:14,418 nhìn tôi, nhìn chăn, nhìn lên trần, 231 00:12:14,501 --> 00:12:16,084 không nhìn bác sĩ Ganderbai. 232 00:12:16,168 --> 00:12:18,293 Nhưng sao đó mà anh vẫn để ý Ganderbai. 233 00:12:19,918 --> 00:12:21,959 Như thể ai đó đang thổi quả bóng lớn 234 00:12:22,043 --> 00:12:24,668 sắp nổ tung, mà tôi không thể quay đi. 235 00:12:24,751 --> 00:12:28,293 Cuối cùng bác sĩ Ganderbai gật đầu, tôi biết ông đã sẵn sàng. 236 00:12:28,376 --> 00:12:29,459 Đi sang bên kia. 237 00:12:29,543 --> 00:12:32,334 Hai ta mỗi người cầm một bên chăn cùng kéo ra. 238 00:12:32,418 --> 00:12:34,543 Thật từ từ thôi. Yên nhé, anh Pope. 239 00:12:45,793 --> 00:12:48,084 Giờ đã thấy toàn bộ ngực của Harry. 240 00:12:48,168 --> 00:12:50,334 Tôi thấy sợi dây quần ngủ màu trắng, 241 00:12:50,418 --> 00:12:51,626 thắt nơ gọn gàng. 242 00:12:51,709 --> 00:12:54,418 Kéo xuống thêm chút, tôi thấy cái khuy xà cừ, 243 00:12:54,501 --> 00:12:56,334 mà trên đồ ngủ tôi không hề có, 244 00:12:56,418 --> 00:12:58,543 khuy vạt quần, chưa nói đến bằng xà cừ. 245 00:12:58,626 --> 00:12:59,834 Lạ cái đôi khi người ta 246 00:12:59,918 --> 00:13:02,043 có ý nghĩ phù phiếm vào thời khắc thú vị. 247 00:13:02,126 --> 00:13:03,918 Chẳng còn gì trên bụng anh ta. 248 00:13:06,584 --> 00:13:07,751 Anh Pope, đừng cử động. 249 00:13:07,834 --> 00:13:10,793 Ganderbai nhìn quanh người Harry và bên dưới chân. 250 00:13:10,876 --> 00:13:13,668 Cẩn thận. Nó có thể ở bất cứ đâu, trên ống quần. 251 00:13:13,751 --> 00:13:14,584 Harry ngồi dậy. 252 00:13:16,793 --> 00:13:18,168 Lần đầu anh ta cử động. 253 00:13:19,626 --> 00:13:22,459 Anh bật dậy, đứng trên giường, lắc chân dữ dội. 254 00:13:22,543 --> 00:13:24,001 Bọn tôi nghĩ anh bị cắn. 255 00:13:24,084 --> 00:13:25,793 Ganderbai vội lấy dao mổ, 256 00:13:25,876 --> 00:13:27,751 nhưng Harry thôi nhảy, đứng im, 257 00:13:27,834 --> 00:13:29,543 nhìn xuống đệm và hét lên… 258 00:13:29,626 --> 00:13:30,459 Nó không ở đó! 259 00:13:30,543 --> 00:13:33,126 Bác sĩ Ganderbai đứng thẳng dậy, nhìn Harry. 260 00:13:33,209 --> 00:13:35,334 Harry ổn cả. Không bị cắn. 261 00:13:35,418 --> 00:13:37,459 Anh ta chẳng bị cắn hay mất mạng. 262 00:13:37,543 --> 00:13:39,168 Mọi thứ đều ổn. 263 00:13:39,251 --> 00:13:40,126 Đại loại thế. 264 00:13:41,168 --> 00:13:42,876 Có lẽ anh mơ rồi, anh Pope. 265 00:13:51,959 --> 00:13:53,043 Nghe Ganderbai nói, 266 00:13:53,126 --> 00:13:55,668 tôi biết ông không chủ ý trêu đùa. 267 00:13:55,751 --> 00:13:57,834 Ông chỉ thư giãn sau căng thẳng tột độ. 268 00:13:57,918 --> 00:14:00,626 Harry không nghĩ vậy. Anh mặc đồ ngủ đứng đó, 269 00:14:00,709 --> 00:14:03,501 lườm Ganderbai. Mặt anh bắt đầu biến sắc. 270 00:14:03,584 --> 00:14:05,834 Ý ông là tôi nói dối hả? 271 00:14:08,626 --> 00:14:11,043 Bác sĩ Ganderbai vẫn đứng yên nhìn Harry. 272 00:14:11,126 --> 00:14:14,334 Harry tiến một bước trên giường. Mắt anh sáng rực. 273 00:14:15,501 --> 00:14:19,001 - Cái đồ chuột cống Bengal bẩn thỉu. - "Im, Harry," tôi nói. 274 00:14:19,084 --> 00:14:21,334 - Cái đồ da nâu bẩn thỉu… - Im đi! 275 00:14:21,418 --> 00:14:22,876 - Cái đồ hạ đẳng… - Câm! 276 00:14:22,959 --> 00:14:23,834 Thôi đi! 277 00:14:27,251 --> 00:14:30,001 Ganderbai rời phòng. Tôi theo ông đến mái hiên. 278 00:14:30,084 --> 00:14:32,209 Anh ta mất trí rồi, nói không suy nghĩ. 279 00:14:32,293 --> 00:14:35,584 Bọn tôi băng qua lối đi xe tới chiếc Morris cũ của bác sĩ. 280 00:14:35,668 --> 00:14:36,501 ĐAY ANH QUỐC 281 00:14:36,584 --> 00:14:39,168 Ông vào xe. Tôi nói, "Ông đã làm điều kỳ diệu." 282 00:14:39,251 --> 00:14:41,459 - Ông cứu mạng anh ta. - Không đâu. 283 00:14:41,543 --> 00:14:44,293 Có thể đã cứu mà. Anh ta nợ ông một mạng. 284 00:14:44,376 --> 00:14:47,168 - Anh ta nợ ông một mạng, bác sĩ. - Không có. 285 00:14:49,751 --> 00:14:50,668 Tôi xin lỗi. 286 00:14:52,126 --> 00:14:53,126 Đừng thế. 287 00:15:00,418 --> 00:15:02,959 Bác sĩ Ganderbai nổ máy phóng đi. 288 00:15:16,043 --> 00:15:19,459 DAHL BẮT ĐẦU VIẾT TRUYỆN "CHẤT ĐỘC" VÀO THÁNG 1 NĂM 1950. 289 00:15:19,543 --> 00:15:22,376 ÔNG ĐẶT TÊN NHÂN VẬT LÀ WOODS 290 00:15:22,459 --> 00:15:26,626 THEO TÊN PHI CÔNG LÁI CHIẾC RAF SQUADRON 80 TỬ NẠN TRONG TRẬN ATHENS. 291 00:16:28,668 --> 00:16:33,668 {\an8}Biên dịch: Nguyễn Phương Bảo